Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1924
TÔI LÀ CÔ ẤY NHƯNG CŨNG KHÔNG PHẢI LÀ CÔ ẤY
Nhiếp Thành Thắng như bị điểm huyệt, ngây ra tại chỗ. Ông ta mất ba phút tiêu hóa mới lắp bắp nói:
“Con… con tố cáo ba? Sao lại thế được, con lấy đâu ra những tài liệu kia? Con lừa ba, nhất định là con đang lừa ba.”
Càng nghĩ Nhiếp Thành Thắng càng cảm thấy không thể.
Từ sau khi Nhiếp Nhiên rời khỏi nhà, tất cả thời gian đều ở trong đơn vị, vả lại cho dù lúc ở Quân khu 2 thì cô cũng nhanh chóng bị ông ta vứt bỏ, căn bản không có cách
nào đến gần phòng làm việc của mình, trừ một lần…
Chẳng lẽ là lần đó?
Thấy Nhiếp Thành Thắng căng thẳng và kinh ngạc, Nhiếp Nhiên cũng biết ông ta nghĩ đến điều gì, khẽ mỉm cười nói: “Yên tâm, tôi không có hứng tìm chứng cứ phạm tội của công, quá lãng phí thời gian. Tôi chỉ nói với bọn họ rằng Lưu Đức là thân tín của ông, cũng chính là điểm yếu của ông, nếu không ông không thể nào mạo hiểm nghĩ cách đưa anh ta ra khỏi tù được.”
Bị đoán trúng tâm tư, Nhiếp Thành Thắng giật thót trong lòng.
“Sau đó tôi bảo bọn họ kéo dài thời gian thẩm vấn ông, lại nói với Lưu Đức là ông khai hết rồi, cuối cùng…”
Cuối cùng dĩ nhiên là không cần nói cũng biết.
Sau khi đợi một thời gian mà không thấy ông ta về, chắc chắn Lưu Đức sẽ chuyển từ nghi ngờ sang chắc chắn, rồi đến tuyệt vọng mà khai hết ra…
Tâm tự thật nham hiểm!
Nhiếp Thành Thắng siết chặt tay, đè nén lửa giận: “Mày… mày… tại sao mày phải làm như thế? Tại sao!”
Nhiếp Nhiên nghiêng đầu giống như suy nghĩ, giả vờ nghiêm túc nói: “Bởi vì tôi muốn xem khi mất đi thứ mình để ý nhất, ông sẽ biến thành thế nào. Bây giờ tôi rất hài lòng.”
Cô nói nhẹ nhàng nhưng Nhiếp Thành
Thắng lại nổi điên lên: “Mày là đồ nghiệp chướng! Súc sinh!”
Nói xong ông ta định đứng lên. Nhưng cái ghế kia bị khóa, ngoài cửa lại có hai binh lính đứng canh, bọn họ vừa nhìn thấy
Nhiếp Thành Thắng đứng lên thì lập tức đi vào, vừa quát vừa ấn ông ta xuống ghế:
“Làm gì thế hả! Đừng có làm loạn!”
Bây giờ Nhiếp Thành Thắng đã không còn là Sư đoàn trưởng Nhiếp nữa rồi, chỉ là một tù nhân thôi. Tất cả uy phong của ông ta đều không còn tồn tại.
Nhiếp Nhiên thấy mắt ông ta bốc lửa, không cam lòng bị hai binh lính ấn xuống, chờ bọn họ đi rồi, cô mới cười ôn hòa nói:
“Tôi là súc sinh? Vậy không phải ông là lão súc sinh à?”
Cây này lại khiến sắc mặt Nhiếp Thành
Thắng xanh mét: “Mày…”
Ông ta ưỡn cao người lên, đang định nổi điện thì lại thấy Nhiếp Nhiên vuốt cằm, làm ra vẻ nghiêm túc nói: “À không đúng, làm sao ông có thể là súc sinh được, bảo con gái mình dùng thân thể đổi lấy mối quan hệ giúp ông, chậc chậc, Nhiếp Thành
Thắng, ông còn không bằng súc sinh.”
Mặt Nhiếp Thành Thắng đỏ lên như gan lợn, tiếng thở nặng nề vang lên.
Sau khi hòa hoãn mấy giây, ông ta mới miễn cưỡng cười lên rất khó coi: “Nhiếp
Nhiên, ba biết vừa rồi con cố ý chọc tức ba.
Đúng, chuyện kia là ba không đúng, nhưng mà…”
Nhiếp Nhiên ngắt lời: “Nhiếp Thành Thắng, xin ông đừng làm tôi thấy buồn nôn nữa.
Bảo tôi hy sinh nhan sắc đổi cho ông tự do, sau đó thì sao? Ông ra được rồi, lại cảm thấy tôi dơ bẩn, làm nhục mặt mũi nhà họ
Nhiếp, vứt bỏ tôi à?”
Nụ cười cứng lại trên mặt Nhiếp Thành
Thắng: “Không, không đâu…”
“Không cái gì? Ông nghĩ tôi vẫn là Nhiếp
Nhiên yếu đuối vô năng năm đó ư?” Nhiếp
Nhiên cười châm biếm: “Cứu ông? Khó khăn lắm tôi mới đưa được ông vào đây được, sao có thể dễ dàng để ông ra ngoài nữa? Nhiếp Thành Thắng, đời này thứ ông để ý nhất chính là thể diện của nhà họ
Nhiếp, nhưng bây giờ thì sao? Ông lại bôi nhọ nhà họ Nhiếp như vậy, cảm giác này thế nào?”
Sự khiêu khích và giễu cợt liên tục của cô khiến Nhiếp Thành Thắng không nhịn được nữa.
“Mày… mày… rốt cuộc tại sao mày phải làm như vậy, tại sao! Mày là con gái ruột của tao, sao mày có thể ăn cây táo rào cây sung như thế!”
Nụ cười biến mất khỏi mặt ông ta, thay vào đó là tức giận ngút trời, nhưng vì đang bị còng nên ông ta không có cách nào lao tới bóp chết cô được. Ông ta thở hổn hển, trợn to mắt nhìn chằm chằm cô như muốn dùng ánh mắt xiên lên người cô mấy cái lỗ.
Nhiếp Nhiên coi như không thấy, cười khẽ ra tiếng: “Con gái ruột? Ai là con gái ruột của ông, không phải con gái ông chết lâu rồi à?”
“Chết… chết rồi? Mày… mày có ý gì? Mày không phải con gái tạo? Vậy mày là ai?”
Nhiếp Thành Thắng sợ hãi, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
Nếu nghĩ kỹ thì đúng là tính cách của
Nhiếp Nhiên này khác với Nhiếp Nhiên trước kia một trời một vực.
Nhiếp Thành Thắng nghiêm túc chất vấn:
“Rốt cuộc mày là ai, tại sao phải đóng giả con gái tao? Mày có tin tạo sai người bắt mày lại không?”
Nhiếp Nhiên không hề sợ hãi, cô còn thích thú cười, nhẹ nhàng nói: “Tôi là con gái ông, nhưng cũng không phải là con gái ông.”