Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1921
CÓ MUỐN ĐI GẶP BỌN HỌ KHÔNG?
Mọi người nhìn ra phía sau, lập tức đứng lên: “Tiểu đoàn trưởng.”
Nhiếp Nhiên luôn cúi đầu ăn nên không theo kịp bọn họ, chậm mất một nhịp: “Tiểu đoàn trưởng.”
Lý Tông Dũng gật đầu: “Ngồi đi ngồi đi, bây giờ không phải là thời gian huấn luyện, thả lỏng một chút.”
Nói rồi ông cũng qua lấy cơm.
Nhưng Tiểu đoàn trưởng đích thân xuống ăn cơm, ai có thể thả lỏng được, mọi người đều ngồi thẳng tắp yên lặng ăn cơm. Chỉ có
Nhiếp Nhiên là tự nhiên nhất, cô hoàn toàn không ngại vì có Tiểu đoàn trưởng ở bên cạnh. Các sĩ quan huấn luyện kia thấy
Nhiếp Nhiên ăn vui vẻ, không thể không bội phục sự vô tư của cô, đến Tiểu đoàn trưởng mà cô cũng không sợ.
Thật ra không phải Nhiếp Nhiên vô tư, mà là cô cố ý không để ý tới Lý Tông Dũng. Bởi vì cô rất rõ Lý Tông Dũng chưa bao giờ xuống tầng ăn trưa, lúc này xuống đây chắc chắn là có chuyện gì đó.
Quả nhiên sau khoảng mười phút, Lý Tông
Dũng ho nhẹ mấy cái giống như đánh tiếng.
“Bây giờ em trai cô đang được bố trí ở trong nhà khách của đơn vị.”
“Vâng.”
“Nó vẫn chưa đến tuổi trưởng thành.”
“Vâng.”
“Nhà cũng không còn.”
“Vâng.”
Các sĩ quan huấn luyện thấy Nhiếp Nhiên nói với Tiểu đoàn trưởng như thế thì đều toát mồ hôi hột vì cô.
Đặc biệt là An Viễn Đạo, nếu không phải
Tiểu đoàn trưởng ở bên cạnh, anh ta đã muốn đập cho cô một cái rồi.
Sao có thể nói chuyện với Tiểu đoàn trưởng như vậy, không phải là đâm đầu vào chỗ chết à!
Con nhóc này đúng là không có quy củ.
Đối với anh ta thế này cũng thôi đi, với
Tiểu đoàn trưởng sao có thể thế được?
Nhưng không ngờ Tiểu đoàn trưởng không chỉ không tức giận, còn uy nghiêm nhìn bọn họ, mấy người lập tức đứng lên, Trần
Quân vội vàng nói: “Tiểu đoàn trưởng, chúng tôi ăn xong rồi, chúng tôi đi trước đây.”
Nói rồi anh ta kéo An Viễn Đạo ra ngoài.
Những người khác cũng kéo Quý Chính Hổ theo.
Chỉ chớp mắt, sáu sĩ quan huấn luyện đã đi hết.
Cả phòng ăn yên tĩnh lại.
Không còn những người khác ở đây, Lý
Tông Dũng đi thẳng vào vấn đề: “Tôi đã đồng ý với nó ngày kia cho nó đi gặp ba mẹ rồi.”
“Vâng.” Nhiếp Nhiên trả lời.
Nhưng Lý Tông Dũng có thể nhịn cô một lần hai lần chứ không thể nhịn mãi được, ông trầm giọng gọi cô một tiếng: “Nhiếp
Nhiên.”
Nhiếp Nhiên hít sâu, để đũa xuống: “Sau đó thì sao? Ngài muốn nói gì với tôi?”
“Cô có muốn đi cùng không?” Lý Tông
Dũng hỏi.
Trên thực tế, lúc hỏi câu này ông đã chuẩn bị xong lời khuyên rồi. Nhưng không ngờ
Nhiếp Nhiên uống một ngụm canh xong lại gật đầu: “Đi chứ, sao lại không đi? Nói thế nào thì vở kịch này cũng do tôi đạo diễn, tôi cũng nên đi xem thành phẩm mới đúng.
Lý Tông Dũng thấy cô không hề buồn bã, đau lòng vì sự suy tàn của nhà họ Nhiếp thì hỏi: “Nhiếp Nhiên, tôi luôn muốn hỏi cô một vấn đề. Tại sao phải làm thế này?”
“Nếu tôi nói là vì quốc gia chắc ngài cũng không tin.” Nhiếp Nhiên cười, nghịch đôi đũa: “Tôi cũng không muốn giấu giếm ngài, tôi làm chuyện này mục đích chính là muốn phá hủy nhà họ Nhiếp. Đây không phải là kích động, mà là chuyện tôi muốn làm từ khi vào quân đội.”
“Bởi vì ông ta lạnh nhạt với cô quá lâu à?”
Nhiếp Nhiên không phủ nhận mà tiếp tục bổ sung một câu: “Còn cả mấy cái tát đó nữa.”
Lý Tông Dũng nhìn cô, khó khăn hỏi: “Là
Tiểu đoàn trưởng, thấy cô vì việc nước quên tình nhà thế này, dĩ nhiên tôi rất kính phục cô, nhưng là người ngoài, cô là con gái mà lại làm như vậy liệu có…”
Hình như Nhiếp Nhiên cực kỳ phản cảm, cô cau mày ném đôi đũa trong tay xuống đĩa: “Tôi không phải con gái ông ta.”
“Tôi biết ông ta đối xử với cô không tốt, nhưng khiến mình mất nhà…”
“Không phải tức giận nên tôi mới nói thế.
Tiểu đoàn trưởng, ngài không hiểu sự lạnh nhạt và coi thường của ông ta đã gây ra một cái chết đâu.” Nhiếp Nhiên ngước mắt lên, lạnh lùng nói.
“Chết người?” Lý Tông Dũng ngẩn ra, nhưng thấy cô không chịu nói gì thêm cùng với vẻ mặt kiêng kị của cô, ông cũng không tiện gặng hỏi.
Nhưng ông có thể biết một điểm là không phải vì tức giận nhất thời mà Nhiếp Nhiên có hành động ngày hôm nay.
Nhưng chuyện này cũng chứng minh được rằng Nhiếp Thành Thắng đã gây ra tổn thương khó mà phai mờ với cô nên cô mới thù hận ông ta đến thế.
“Tôi không hiểu lầm về mạng người mà cô nói là chỉ điều gì, nhưng nếu cô chắc chắn mình làm như vậy, hơn nữa cũng không hối hận, thế thì tôi cũng không thể nói gì nữa.” Lý Tông Dũng tiếp tục nói: “Nhưng
Nhiếp Nhiên, cô phải nhớ, cho dù không có nhà họ Nhiếp, không có hai người bọn họ, cô vẫn có tôi và thằng nhóc kia, cùng với nhiều chiến hữu quan tâm cô, cô không hề cô đơn.”
Vẻ mặt ông rất nghiêm túc, Nhiếp Nhiên vâng một tiếng, trả lời: “Tôi biết rồi.”