Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1920
KHÔNG ĐI TIỄN BỌN HỌ À?
Cô bước nhanh ra ngoài. Ra khỏi tòa nhà rồi mà Nhiếp Nhiên vẫn có thể nghe được tiếng khóc của Nhiếp Dập mơ hồ truyền từ trong hành lang tới.
Xem ra chuyện lần này khiến nó rất đau lòng và lo lắng.
Nhiếp Nhiên nghĩ thầm như thế rồi đi tới sân huấn luyện. Vừa đến nơi đã thấy nhóm người kia ngồi im bên đống lửa.
“Làm gì mà mọi người như lão tăng ngồi thiền thế?” Nhiếp Nhiên đi tới hỏi.
Tất cả đồng loạt quay đầu lại, An Viễn Đạo đi nhanh đến chỗ cô: “Sao rồi, cô vẫn ổn chứ?”
“Chị Nhiên, có gì cần bọn em giúp thì cứ nói nhé.”
Hà Giai Ngọc cố gắng đứng dậy đi tới chỗ
Nhiếp Nhiên, Nghiêm Hoài Vũ thấy thế vội vàng tiến lên đỡ cô ta cùng đi: “Đúng vậy, nếu như có gì cần cô có thể nói, tôi có thể tìm ba tôi thử xem.”
“Không cần, tôi đã sớm biết rồi, không có gì để nhờ mọi người cả.” Vẻ mặt Nhiếp
Nhiên hờ hững giống như không sao thật, nhưng càng như vậy thì mọi người càng lo lắng hơn.
“Chị Nhiên…”
Hà Giai Ngọc vẫn muốn nói gì đó nhưng lại bị Nhiếp Nhiên cướp lời: “Được rồi, rượu cũng đã uống xong, tôi đi về nghỉ trước đây, mọi người cũng giải tán sớm đi.”
Nói rồi cô về phòng.
Đêm hôm đó cô ngủ không ngon, không biết tại sao cứ nhắm mắt là tiếng khóc cùng tiếng gọi của Nhiếp Dập lại vang lên
bên tai, đừng bỏ tôi lại… Làm đến tận khi sắp sáng cô mới mơ màng ngủ được.
Lúc cô tỉnh dậy đã là bữa trưa. Cô vừa mở cửa phòng định đi đánh răng rửa mặt đã phát hiện có một hộp quà rất đẹp để trước cửa phòng.
Nhiếp Nhiên cầm lên mở ra, thấy bên trong có một bức thư gửi cho mình.
Hóa ra là sáng sớm hôm nay bọn họ phải rời khỏi đơn vị, nhưng bởi vì không muốn quấy rầy cô nghỉ ngơi nên mới để món quà ly biệt này ở cửa. Còn đặc biệt nhấn mạnh đồ bên trong là do bọn họ cùng chọn cùng mua.
Ban đầu Nhiếp Nhiên còn cảm thấy có lẽ cô sẽ không thích đồ mấy cô gái này mua, nhưng khi mở ra lại phát hiện bên trong là một bộ quần áo mùa xuân rất trẻ trung, cô khẽ nhướng mày lên.
Chất vải rất thoải mái, nói thật thì màu sắc cũng không tệ, ít nhất đẹp hơn chỗ quần áo dài tay màu đen cô mua nhiều, hơn nữa
cũng không quá nổi bật, đúng là rất hợp với tuổi tác của thân thể này.
Nhiếp Nhiên nhìn bộ quần áo một lúc lâu, lần này cô không ném nó vào thùng rác mà bỏ vào tủ quần áo.
Xong xuôi, cô đi đánh răng rửa mặt rồi xuống phòng ăn dưới tầng. Bây giờ trong đơn vị dự bị trừ cô ra chỉ có các sĩ quan huấn luyện, bọn họ ngồi cùng một bàn trong phòng ăn vừa ăn cơm vừa nói chuyện.
Thấy Nhiếp Nhiên đi vào, An Viễn Đạo lập tức vẫy cô: “Nhiếp Nhiên, bê cơm qua đây ngồi.”
Nhiếp Nhiên gật đầu, lấy cơm xong cũng không câu nệ ngồi xuống cạnh An Viễn
Đạo.
“Các sĩ quan huấn luyện thật nhàn nhã.”
Cô mỉm cười, dường như chưa hề xảy ra chuyện tối hôm qua khiến các sĩ quan
huấn luyện muốn an ủi cô không biết mở lời thế nào.
Trần Quân cười lớn, trả lời: “Đúng vậy, cũng chỉ có khoảng thời gian này là chúng tôi được nhàn rỗi thôi.”
Nhiếp Nhiên gật đầu rồi bắt đầu ăn cơm.
“Đúng rồi, sáng sớm hôm nay bọn họ đã đi cả, cô có đi tiễn không?” Trần Quân lại hỏi.
Nhiếp Nhiên ăn hai miếng cơm, lắc đầu nói: “Không, tại sao phải tiễn?”
Trần Quân ngẩn ra, anh ta còn tưởng với quan hệ của Nhiếp Nhiên và những người lớp 6 thì sáng sớm hôm nay cô sẽ đi tiễn bọn họ.
“Dù sao đây cũng là lần cuối cùng rồi, cho nên tôi…”
Không đợi Trần Quân nói xong, Nhiếp
Nhiên đã thản nhiên khoát tay: “Tôi ngủ quên mất.”
Nguồn : we btruy en onlin e.com
Các sĩ quan huấn luyện đều dừng tay lại.
Ngủ quên?
Cô là binh lính của đơn vị dự bị, đồng hồ sinh học gần như sẽ không vượt quá tám giờ.
Có thể ngủ quên, chỉ có thể nói rõ hôm qua cô không nghỉ ngơi tử tế nên mới dậy muộn như vậy.
Các Sĩ quan huấn luyện đều liên tưởng đến chuyện tối qua. Bọn họ cảm thấy chắc chắn tối qua Nhiếp Nhiên đã thao thức lo lắng cả đêm, vì vậy càng thương cô hơn.
Trước ánh mắt đồng tình của bọn họ,
Nhiếp Nhiên cúi đầu ăn sườn, phát hiện mọi người đều dừng tay, cô tưởng bọn họ ăn xong rồi lại hỏi: “Tân binh vẫn chưa tới sao?”
Thật ra ý của cô là bảo bọn họ ăn xong rồi có thể đi, đừng ngồi đây nhìn người khác ăn cơm nữa, rất mất ngon.
Nhưng An Viễn Đạo không hiểu ý Nhiếp
Nhiên: “Hai ngày nữa.”
Nhiếp Nhiên cạn lời.
Nhất thời bầu không khí vô cùng yên lặng.
Không biết đã qua bao lâu, sau lưng truyền đến một tiếng nói: “Mọi người đều ở đây à?”