Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1922
SAO CON LẠI Ở ĐÂY?
Sáng sớm ngày hôm sau, Nhiếp Nhiên dậy sớm đánh răng rửa mặt, đến phòng ăn ăn sáng, đến giờ hẹn cô tới cổng đợi xe của Lý Tông Dũng.
Xe chậm rãi đi từ xa đến.
Nhiếp Nhiên nhận ra là xe của Lý Tông
Dũng nên đợi xe dừng lại, cô kéo luôn cửa xe ra.
Vừa mở ra đã thấy Nhiếp Dập ngồi bên trong.
Sau khi ra khỏi phòng tiếp khách, Nhiếp
Dập vẫn luôn căng thẳng suy nghĩ xem lát nữa gặp ba mẹ phải nói gì, căn bản không chú ý đến Nhiếp Nhiên, lúc này thấy cô, nó hơi ngây ra, mắt sáng lên: “Chị? Tôi biết
ngay là chị không mặc kệ tôi mà, tôi biết mà!”
Nhiếp Nhiên lạnh lùng ngồi xuống cạnh nó, không có phản ứng gì. Nhưng Nhiếp
Dập thật sự rất vui, giữ lấy tay cô như với được miếng gỗ nổi trong dòng nước, không chịu buông ra.
Nhiếp nhiên bị nó làm phiền, lạnh lùng lườm nó: “Im miệng.”
Nhiếp Dập rùng mình, theo bản năng im miệng lại, nhưng vẫn cứ nắm chặt tay
Nhiếp Nhiên.
Nhiếp Nhiên giãy mấy cái mà không được, lại phát hiện Lý Tông Dũng thỉnh thoảng nhìn hai chị em bọn họ qua gương chiếu hậu, vì thế cũng chỉ có thể nhịn.
Xe lao nhanh trên đường.
Đi từ đây qua bên kia mất mấy tiếng, tối hôm qua ở chỗ lạ nên Nhiếp Dập không ngủ được, hơn nữa trải qua lo lắng và sợ hãi trong thời gian dài nên lúc này nắm tay
Nhiếp Nhiên mà nó mơ hồ ngủ mất.
Nhiếp Nhiên thấy nó nghiêng đầu, mặc dù đã ngủ say nhưng vẫn cau chặt mày lại.
Hơn nữa lúc Nhiếp Nhiên định rút tay ra khỏi tay nó thì thấy nó mơ màng kêu lên một tiếng, nhìn như sắp tỉnh lại. Cô chỉ có thể dùng tay lại, mặc cho nó lắm lấy. ?
Lúc gần đến nơi, Nhiếp Dập từ từ tỉnh lại, lúc này Nhiếp Nhiên mới rút được tay ra.
Nhiếp Dập cảm thấy tay mình trống không, theo bản năng định giơ tay ra bắt lấy cô, kết quả bị Nhiếp Nhiên lườm nên chỉ đành thu tay lại.
Xe đi qua trạm gác, lái vào trong rồi dừng lại. Ba người nhanh chóng xuống xe.
Nhiếp Nhiên đi cuối cùng, đặt cái tay bị
Nhiếp Dập cầm mấy tiếng ra sau lưng, vừa rồi Nhiếp Dập nắm tay cô rất chặt nên máu không lưu thông làm tay hơi tê, vì thế cô chỉ có thể đặt tay ra sau vận động năm ngón tay.
Nhiếp Nhiên và Nhiếp Dập đi theo sau Lý
Tông Dũng tới một tòa nhà.
Phó bí thư Tần đang đợi bọn họ trong phòng khách, thấy bọn họ anh ta vội đứng lên đón.
Nhìn thấy Nhiếp Nhiên, anh ta hơi kinh ngạc. Nhưng sau đó mới nhớ ra cô là con gái Nhiếp Thành Thắng.
Ban đầu Nhiếp Nhiên bị coi là nghi phạm, còn Nhiếp Thành Thắng là người nhà. Mới mấy ngày ngắn ngủi mà giờ đây đã đảo ngược lại rồi. Không thể không nói đúng là tạo hóa trêu người.
Phó bí thư Tần và Lý Tông Dũng nói chuyện với nhau mấy câu rồi dẫn bọn họ đến một tòa nhà ba tầng.
“Ba mẹ cậu tạm thời bị giam ở đây, chỉ có thể gặp từng người, bây giờ cậu muốn gặp ai trước?” Lý Tông Dũng hỏi Nhiếp Dập.
Nhiếp Dập nói không hề do dự: “Tôi muốn gặp mę.”
“Được, vậy cậu vào trong ngồi đợi một lúc,
Phó bí thư Tần sẽ bảo người đưa mẹ cậu tới.”
Nhiếp Dập gật đầu: “Cảm ơn.”
Sau đó nó ngoan ngoãn ngồi đợi.
Lý Tông Dũng thì đi ra ngoài, Nhiếp Nhiên cũng đi ra.
Nhiếp Dập phát hiện cô định đi, đứng lên bắt lấy tay cô, lo lắng hỏi: “Chị, chị định đi đầu thế?”
“Tôi mà ở lại đây chỉ sợ mẹ cậu sẽ điên mất, tôi ra ngoài trước thì hơn.” Nhiếp
Nhiên đi ra ngoài, thuận tiện đóng cửa lại.
Cô nhắm mắt dựa vào tường, trong hành lang u ám không có một tia sáng, vô cùng âm u.
Lý Tông Dũng hỏi: “Có muốn đi gặp ba cô không?”
“Có thể gặp à?” Nhiếp Nhiên mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn ông ta.
Lý Tông Dũng quả quyết nói: “Đương nhiên rồi, cô cũng có quyền gặp.”
“Vậy cũng được, dù sao thì cũng phải đợi, không bằng đi gặp ông ta.” Nhiếp Nhiên đứng lên theo Lý Tông Dũng xuống tầng, tới một tòa nhà khác.
Cô ngồi trong phòng đợi Nhiếp Thành
Thắng đến. Đợi một lúc thì nghe thấy sau cánh cửa truyền đến tiếng bước chân của mấy người, sau đó cửa được mở ra.
Nhiếp Thành Thắng còn chưa đi vào đã thấy Nhiếp Nhiên, ông ta kinh ngạc, ngẩn ra: “Nhiếp Nhiên? Sao con lại ở đây?”
Nguồn : we btruy en onlin e.com