Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1919
TÔI LÀ NGƯỜI THÂN CỦA CHỊ
Sau đó là tiếng bước chân vang lên.
Nhiếp Dập bước nhanh tới, giơ tay chặn cửa lại, vội vàng giải thích với cô: “Tôi không cố ý… không phải cố ý nói với bà ấy, hơn nữa tôi cũng phủ nhận rồi, tôi còn phủ nhận cả cái lần gặp chị, vì thế mà tôi còn bị mẹ tát một cái, tôi… tôi thật sự không cố ý nói với bà ấy, tôi thật sự không cố ý…”
Nó chặn ở trước cửa, mắt ngấn nước, trông như một thiếu niên quật cường.
“Cho dù cậu có cố ý hay không thì cũng đã qua rồi, tôi không quan tâm, sau này cậu đừng xuất hiện ở trước mặt tôi là được.”
Nói xong cô đẩy Nhiếp Dập ra, nhưng nó không chịu nhượng bộ, hơn nữa còn tha
thiết nói: “Đừng mà chị! Tôi thật sự muốn gặp ba mẹ, chị giúp tôi đi…”
Nhiếp Nhiên cau mày lại, coi như không nghe thấy gì, đẩy nó ra ngoài. Nhưng làm thế nào Nhiếp Dập cũng không chịu tránh ra.
Lúc hai người đang giằng co thì Lý Tông
Dũng đẩy cửa đi vào. Ông thấy hai chị em thế này, khó hiểu hỏi: “Hai người đang làm gì thế?”
“Không có gì.” Ở trước mặt Tiểu đoàn trưởng, Nhiếp Nhiên không tiện làm gì, chỉ có thể thu tay lại.
“Thế hai chị em nói chuyện sao rồi?” Lý
Tông Dũng đóng cửa vào, đi tới ngồi xuống sofa.
Nhiếp Nhiên lạnh lùng nói: “Không có gì để nói cả, tôi không làm được yêu cầu của nó, cho nên phiền Tiểu đoàn trưởng tiễn nó đi đi. Dù sao đơn vị cũng không cho phép người ngoài tùy ý ra vào.”
Nhiếp Dập vội lắc đầu: “Không không không, Tiểu đoàn trưởng, Tiểu đoàn trưởng, cầu xin ngài đừng đuổi tôi đi, tôi muốn gặp ba mẹ tôi, tôi muốn gặp bọn họ!”
Nhiếp Nhiên thấy nó ầm ĩ mà bực mình:
“Tiểu đoàn trưởng, ngài không cần quan tâm đến nó, cứ ném nó ra ngoài đi.”
“Chị.” Nhiếp Dập sợ bị ném ra ngoài, rúc vào trong góc.
Lý Tông Dũng khuyên: “Dù sao nó cũng là em trai cô, hơn nữa còn chưa đến tuổi trưởng thành.”
“Vậy tùy ngài.”
Nhiếp Nhiên không còn kiên nhẫn nữa, lạnh lùng vặn cửa đi ra ngoài, không muốn cùng phòng với Nhiếp Dập.
Đối với Nhiếp Nhiên mà nói, Nhiếp Dập tiết lộ hành tung của cô là đã chứng minh nó đứng chung chiến tuyến với Diệp Trận rồi.
Bây giờ Diệp Trần bị bắt, nó không còn cách nào khác mới đến tìm cô thôi. Với cô
thì Nhiếp Dập bây giờ đang tự chuốc lấy khổ, ác giả ác báo.
Tại sao cô phải giúp nó?!
Nhiếp Nhiên định xuống tầng, nhưng vừa mới đến chỗ rẽ thì tiếng Nhiếp Dập đã vang lên sau lưng: “Tôi thề, tôi thật sự không liên hiệp với mẹ tố cáo chị! Lúc đó tôi chỉ vô tình nói đến vé máy bay, những chuyện khác… tôi thật sự không làm… tôi thề, tôi… tôi cầu xin chị tin tôi một lần, tôi xin chị đừng mặc kệ tôi… tôi chỉ còn một mình chị… là người thân thôi…”
Giọng nó vang vọng trên hành lang trống trải. Tiếng khóc thút thít vừa kìm nén vừa bị thương.
Nhiếp Nhiên dừng chân lại.
Sự yên tĩnh kéo dài…
Cuối cùng Lý Tông Dũng đi ra khỏi phòng họp. Ông đứng ở trong hành lang nhìn
Nhiếp Nhiên đã đi tới đầu cầu thang, bị bóng tối che mất một nửa: “Hai người có
muốn nói chuyện lại không?”
Sau một hồi im lặng, Nhiếp Nhiên lên tiếng: “Không cần.” Giọng cô vẫn lạnh lùng, không có chút dao động nào: “Cho dù tôi tin tưởng cậu không tham gia vào chuyện này, nhưng tôi thật sự không làm được yêu cầu của cậu, cho nên cậu cầu xin tôi cũng không có ý nghĩa gì, cậu về đi.”
Nhưng Nhiếp Dập lại lau nước mắt, lắc đầu: “Không đâu, chị nhất định có cách, tôi biết chị lợi hại, chị có thể làm được.”
Nhiếp Nhiên phì cười: “Tôi lợi hại? Tôi chỉ là một binh lính nhỏ bé mà thôi, có thể lợi hại đến đâu. Nếu như tôi lợi hại thì sẽ không bị một phần tài liệu tố cáo của mẹ cậu mà bị giam hai tháng.” Cô ngẩng đầu nhìn Nhiếp Dập: “Chuyện này tôi có thể không trách cậu, nhưng cậu cũng đừng hy vọng tôi sẽ giúp cậu, dù sao người hại tôi là mẹ cậu, đây là sự thật không thể chối cãi.”
“Không phải thế, không phải thế… tôi… hu hu hu…”
Nhiếp Dập gặp phải biến cố vốn đã sợ lắm rồi, lại mệt mỏi chạy từ xa đến để tìm
Nhiếp Nhiên, nhưng không ngờ mãi mà
Nhiếp Nhiên vẫn không dao động, liên tục đuổi nó đi. Nhiếp Dập vô cùng hoảng loạn, không chịu được nữa, bật khóc nức nở.
Nhiếp Nhiên cau mày lại, im lặng một lúc mới nói với nó: “Cầu xin tôi, không bằng cầu xin người bên cạnh cậu còn hữu dụng hơn.” Nói xong, cô ném lại một câu:
“Không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây.”
Sau đó cô bỏ đi, không quay đầu lại.