Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1918
MỘT NỬA CÔNG TRANG NÀY LÀ CỦA CẬU
Đến phòng họp, lính cần vụ nói với
Nhiếp Nhiên: “Tiểu đoàn trưởng bảo hai chị em cô ở đây nói chuyện trước, bây giờ ngài ấy đang gọi điện thoại, lát nữa sẽ đến.”
Ai ngờ Nhiếp Nhiên lại nói thẳng: “Không cần làm phiền Tiểu đoàn trưởng, chúng tôi nói mấy câu thôi.”
“Thế này…”
Lính cần vụ thấy Nhiếp Nhiên quả quyết như thế, im lặng lui ra ngoài, thuận tiện đóng cửa lại, nhường phòng họp cho hai chị em.
Trong phòng rất yên tĩnh.
Nhiếp Dập thấy mãi mà Nhiếp Nhiên không nói gì, yếu ớt gọi một tiếng: “Chị…”
Nhiếp Nhiên không nhìn nó mà hất tay nó ra, lạnh lùng nói: “Tôi chỉ có hai câu, một, tôi không giúp được cậu. Hai, mau về học đi.”
Nói xong cô đi thẳng ra cửa.
Nhiếp Dập vội vàng tiến lên kéo tay Nhiếp
Nhiên: “Không, tôi không muốn! Ba mẹ xảy ra chuyện rồi, tôi còn tâm trạng đâu mà học nữa! Chị, chị giúp tôi đi! Ba mẹ bị giam rồi, đến bây giờ tôi cũng không biết là vì sao, không có ai đến tìm tôi, cũng không có ai nói cho tôi biết, tôi thật sự không biết nên làm gì…”
Nhiếp Nhiên bị nó giữ chặt tay, tạm thời không sao hất ra được, chỉ có thể hít sâu một hơi rồi dùng sức cạy từng ngón tay nó ra: “Vậy thì để tôi nói cho cậu biết, hai người bọn họ vi phạm kỷ luật nghiêm trọng, bây giờ đã bị giam rồi.”
“Không thể nào! Sao ba mẹ có thể vi phạm kỷ luật được, chị nói linh tinh!” Nhiếp Dập ngẩng đầu lên, trợn to hai mắt phản bác.
Nhiếp Nhiên châm chọc: “Nếu cậu không tin tôi, sao còn muốn đến tìm tôi?”
Nhiếp Dập hơi khựng lại: “Bởi vì… bởi vì…”
Nhiếp Nhiên cay ngón tay cuối cùng của nó ra, thu tay lại, cố gắng bình tĩnh nói:
“Chuyện bọn họ bị giam là sự thật, cho nên cậu về đi.”
Nhưng Nhiếp Dập lại không nghe ra giọng nói kiềm chế của cô, vẫn bám lấy cô:
“Nhưng mà… tôi về đâu? Nhà đã bị niêm phong rồi… tôi không có chỗ nào để đi…”
“Không phải vẫn còn trường học à, cậu ở trong trường là được.” Nhiếp Nhiên quay đầu đi, lạnh lùng ném lại một câu.
Nhiếp Dập sợ kéo tay cô sẽ bị cô hất ra tiếp, chỉ có thể giả vờ đáng thương kéo vạt áo
Nhiếp Nhiên: “Nhưng mà, chị… tôi muốn gặp ba mę.”
Nhiếp Nhiên không quay đầu lại mà nói:
“Bây giờ chắc không thể thăm được, tôi cũng không có cách nào cả.”
Sự lạnh lùng của cô khiến Nhiếp Dập vừa cuống vừa giận, rõ ràng lúc ở nhà thái độ của cô không lạnh nhạt thế này. Khi đó mặc dù thái độ của Nhiếp Nhiên với nó không được tốt lắm, nhưng vẫn có thể cảm giác được cô không hề bài xích nó. Nhưng bây giờ cô rất xa cách và lạnh nhạt, khiến
Nhiếp Dập hoàn toàn không hiểu.
“Chị… chị giúp tôi đi, tôi biết chị nhất định có cách, chẳng lẽ chị không muốn gặp ba mę à?”
Nhiếp Nhiên quay lại, ánh mắt lạnh lùng:
“Xin lỗi, bọn họ là ba mẹ của cậu, không phải ba mẹ tôi.”
Nói xong cô hất mạnh tay nó ra, tạo thành tiếng động đủ để nghe ra cô hất mạnh thế nào.
Nhiếp Dập bị đau lập tức rụt tay lại, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định lại nắm vạt áo cô tiếp, vội vàng nói: “Tôi biết, tôi biết mẹ tôi đối xử với chị không tốt, nhưng có thể… có thể đừng giận bà ấy không, dù sao chúng ta cũng là người một nhà mà…. chị…”
“Tôi không phải chị cậu! Cho nên đừng gọi tôi là chị nữa, tôi không có ba mẹ, cũng không có em trai.”
Vẻ mặt Nhiếp Nhiên lạnh như băng.
Nhiếp Dập càng gấp gáp hơn, bước đến trước mặt Nhiếp Nhiên, nói: “Không phải thế, sao chị lại không phải chị tôi được, chị là chị tôi!”
Nhiếp Nhiên lạnh lùng nhìn vào mắt nó, gằn giọng: “Vậy lúc cậu tiết lộ tin tức của tôi cho mẹ cậu, sao không nghĩ đến việc tôi là chị cậu?”
“Tôi… chị biết rồi à?” Nhiếp Dập bị vẻ mặt đáng sợ của cô dọa, buông ngay tay ra, kinh ngạc nói.
Nhiếp Nhiên nhìn vẻ mặt nó là biết mình không đoán nhầm, quả nhiên có phần của nó!
Cô cười lạnh, nhìn nó: “Mẹ cậu mượn chuyện này đưa tôi vào tù, cậu cảm thấy tôi có thể không biết à?”
Nhiếp Dập kinh ngạc lui về phía sau một bước: “Đưa chị vào tù? Làm sao có thể?”
“Sao lại không thể, nhờ phúc của mẹ cậu mà hôm qua tôi vừa mới được thả ra.”
Nhiếp Nhiên cười lạnh, nhìn nó “biểu diễn”.
“Không… không đâu… chuyện này… làm sao có thể…”
Nhiếp Nhiên thấy mặt nó trắng bệch giống như rất khiếp sợ mà thầm cảm thán, nhà họ Nhiếp này già biết chơi, trẻ biết diễn, đúng là lợi hại.
“Được rồi, đừng giả vờ vô tội trước mặt tôi nữa, đương nhiên nếu như không nhờ cậu, mẹ cậu cũng không thể tố cáo tội, cho nên
cậu cũng có một nửa công trạng. À đúng rồi! Vết thương trên tay này cũng có phần của cậu đấy.” Nhiếp Nhiên không muốn diễn với nó tiếp, cô chỉnh lại tay áo, định mở cửa phòng rời đi.
Nhưng cửa vừa mới mở ra nó đã hét lên:
“Không phải thế!”