Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1917
NHÀ HỌ NHIẾP XONG ĐỜI RỒI
“Các anh buông tôi ra!”
“Tôi không muốn gặp Tiểu đoàn trưởng gì đó, tôi đến đây để tìm
Nhiếp Nhiên, các anh để tôi tìm chị ấy đi!”
“Các anh mau buông tay ra, tôi chỉ muốn tìm chị ấy thôi, đừng có cản tôi.”
Giọng nói kia vang vọng từ xa đến khiến những người ngồi trong sân huấn luyện đều dừng nói chuyện, đứng hết lên.
“Chuyện gì thế?” Hà Giai Ngọc lắng nghe, tò mò nói: “Hình như có người tìm chị
Nhiền…”
Tất cả mọi người lập tức đổ dồn ánh mắt sang Nhiếp Nhiên. Tiếng ầm ĩ và hô hoán phía xa càng ngày càng vang dội.
An Viễn Đạo nghe thấy giọng nói kia có vẻ không tốt lành gì mới hỏi Nhiếp Nhiên:
“Nhiếp Nhiên, cô có nghe ra là ai không?”
Nhiếp Nhiên đứng im nghe, cau chặt mày lai.
Sao cô có thể không nghe ra cái giọng này…
Nhiếp Dập…
Sao nó lại đến đây?
Không phải là nó đang ở trường à?
Lúc cô đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình thì một nam binh vội vàng chạy vào sân huấn luyện. Người đó là lính cần vụ của Tiểu đoàn trưởng. Anh ta vừa nhìn thấy Nhiếp Nhiên, vội chạy tới, lo lắng nói:
“Nhiếp Nhiên, em trai cô tới tìm cô, cô mau đi cùng tôi ra xem xem.”
Nhưng anh ta còn chưa kịp kéo Nhiếp
Nhiên ra ngoài thì đã nghe thấy ở cổng truyền tới một tiếng kêu gào vang dội:
“Chị!”
Sau đó bóng đen kia lao thẳng vào trong lòng Nhiếp Nhiên.
Nhiếp Nhiên theo bản năng định tránh đi, nhưng Nhiếp Dập lao đến quá mạnh, mà sau lưng cô lại là đống lửa, cô sợ nó không phanh lại kịp sẽ lao vào đó nên chỉ có thể trơ mắt ra đứng nhìn nó lao vào mình.
May mà vừa rồi mọi người đã biết đây là em trai của Nhiếp Nhiên, nếu không tự dưng có một thằng nhóc ôm chặt cô thế này, bọn họ sẽ giật mình lắm.
Nhiếp Nhiên bị nó xô vào, loạng choạng lùi về phía sau mấy bước, cau mày kéo tay nó ra khỏi lòng mình, lạnh lùng hỏi: “Cậu đến đây làm gì?”
Nhiếp Dập bị cô kéo ra, rưng rưng đứng ở trước mặt cô, thút thít nói: “Tôi… trong nhà
xảy ra chuyện rồi… tôi… trốn học đến tìm chị, ba mẹ bị bắt… đã hơn một tháng chưa về nhà, nghe nói là vi phạm kỷ luật nghiêm trọng, nhà cũng bị niêm phong, người trong nhà thì chạy hết, đám người kia thấy tôi không có tiền, còn lấy hết đồ trong nhà nói là gán nợ… tôi không biết làm sao… nên chạy đến đây tìm chị. Chị, chúng ta phải làm thế nào đây? Chị có thể nghĩ ra cách gì cứu ba mẹ không?”
Nói xong nó lại định giơ tay ra giữ lấy cô.
Mọi người xung quanh trợn tròn mắt.
Bị bắt?
Ba mẹ Nhiếp Nhiên đều bị bắt?
Chuyện gì vậy?
Sao tự dưng lại bị bắt?
Bọn họ kinh ngạc nhưng Nhiếp Nhiên thì rất bình tĩnh, không có một chút phản ứng nào.
Cô để mặc Nhiếp Dập kéo tay mình, yên lặng nhìn bộ dạng thảm hại của nó.
Từ trường học của nó đến đây rất xa, nhìn nó thế này có lẽ không phải đi máy bay đến mà giống đi tàu hơn. Xem ra bên kia đã tiêu đời thật rồi, nếu không Nhiếp Dập sẽ không quyết định đến tìm cô thế này.
Lính cần vụ của Tiểu đoàn trưởng thấy
Nhiếp Nhiên không nói gì, vội vàng đi đến cạnh cô, nhỏ giọng nói: “Tiểu đoàn trưởng bảo cô và em trai cô đến phòng làm việc của ngài ấy nói chuyện.”
Nhiếp Nhiên hoàn hồn lại, giật ra khỏi tay nó: “Đi thôi, đến phòng làm việc của Tiểu đoàn trưởng rồi nói.”
Nhưng cô vừa mới đi ra ngoài sân huấn luyện, Nhiếp Dập ở phía sau lại nắm chặt tay cô.
Nhiếp Nhiên dừng bước, theo bản năng chỉ muốn hất nó ra, nhưng vì có quá nhiều người nên cô đành mặc cho nó nắm tay mình, bước nhanh đến phòng làm việc.
Mọi người nhìn bóng lưng Nhiếp Nhiên và
Nhiếp Dập đi xa, bắt đầu xì xào bàn tán.
“Có chuyện gì thế? Sao ba mẹ Nhiếp Nhiên lại bị bắt, hơn nữa còn niêm phong cả nhà?”
“Không biết, nhưng nghe có vẻ rất nghiêm trọng.”
“Không phải ba Nhiếp Nhiên là… Sư đoàn trưởng Nhiếp à?”
Câu này khiến trái tim mọi người nhói lên.
Phải là chuyện rất nghiêm trọng thì Sư đoàn trưởng Nhiếp mới bị bắt đúng không?
Lúc nãy em trai Nhiếp Nhiên còn nói nhà cũng bị niêm phong rồi. Vậy không phải sau này Nhiếp Nhiên không có nhà nữa à?
Trời ơi, chẳng dễ gì mới thoát ra khỏi họa ngục tù, kết quả bây giờ gia đình lại xảy ra chuyện.
Thật là xui xẻo!
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Nếu như ba mẹ đều bị bắt, sau này Nhiếp
Nhiên phải làm thế nào?
Cô mới bao nhiêu tuổi, còn phải nuôi một đứa em trai. Ngay cả cuộc sống cơ bản nhất cũng sẽ xảy ra vấn đề mất.
Hà Giai Ngọc lo lắng: “Sao tôi cứ cảm thấy chị Nhiên xui xẻo mãi thế?”
Thật ra không chỉ Hà Giai Ngọc mà ai ở đây cũng cảm thấy thế. Họ cảm thấy từ khi
Nhiếp Nhiên vào đơn vị dự bị đến giờ chưa lúc nào được may mắn. Hai lần sát hạch quan trọng bị hủy bỏ, rạn xương hai lần, bị giam, bây giờ ngay cả nhà cũng không còn.
Ở trong mắt bọn họ, Nhiếp Nhiên giống như xui xẻo mười tám đời vậy.