Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1913
TÔI VẪN MUỐN VÀO QUÂN KHU 9
Tối hôm đó thời gian bọn họ nói chuyện lâu hơn bình thường, thật ra thì cũng không có gì để nói, nhưng
Nhiếp Nhiên muốn vỗ về anh, cho nên cho dù có lúc chẳng nói gì, hai người vẫn không cúp máy.
Hai người nấu cháo điện thoại giống như là đôi tình nhân trẻ bình thường.
Đến lúc muộn rồi, Hoắc Hoành mới giục cô đi ngủ.
Cô ở phòng giam không được nghỉ ngơi tử tế, Hoắc Hoành không muốn để cô cố chịu mà nói chuyện điện thoại với mình nên anh nhanh chóng chúc cô ngủ ngon rồi bảo cô nghỉ ngơi.
Nhiếp Nhiên thấy cảm xúc của anh đã ổn định, cô cúp điện thoại rồi đi ngủ.
Đêm hôm đó cô nằm trong phòng một mình yên tâm ngủ. Không cần lo lắng động tĩnh ở giường bên cạnh, không cần lo lắng liệu nửa đêm đột nhiên có tập hợp khẩn cấp, càng không cần nghĩ liệu sáng sớm ngày mai có tiếng còi gọi dậy không.
Bởi vì cô bình an trở về nên tất cả đã tạm thời hủy bỏ rồi.
Cô ngủ một giấc đến khi tự tỉnh, cả tòa nhà vẫn yên tĩnh, ngay cả dưới tầng cũng không có tiếng động gì.
Nhiếp Nhiên biết trừ mấy người đó ra, người trong tòa nhà này đã rời đi rồi. Mà đơn vị dự bị cũng sẽ lập tức chuẩn bị nghênh đón một đợt tân binh đến. Cho nên tối hôm nay là thời gian gặp nhau cuối cùng của mọi người.
Nhiếp Nhiên đánh răng rửa mặt đơn giản rồi đi xuống tầng. Bấy giờ đã là buổi trưa,
Nhiếp Nhiên đến phòng ăn ăn cơm trước.
Nhóm người Hà Giai Ngọc và Thi Sảnh đang ăn cơm trong phòng ăn, bọn họ vốn không tới làm phiền cô để cho cô nghỉ ngơi, bây giờ thấy Nhiếp Nhiên xuất hiện sớm thế này thì đều kinh ngạc: “Chị Nhiên, sao chị lại dậy sớm thế? Em còn định mang đồ ăn về cho chị.”
“Cô bị thương còn xuống tầng ăn cơm, tôi tay chân lành lặn, tại sao phải để cô mang đồ ăn lên cho?” Nhiếp Nhiên bê đĩa cơm rồi ngồi xuống bên cạnh bọn họ.
Hà Giai Ngọc gặm xương trong suất cơm bệnh nhân, vừa nhai vừa nói: “Vậy buổi chiều chị định làm gì?”
Nhiếp Nhiên trả lời mà không ngẩng đầu lên: “Ăn xong tôi đến chỗ Tiểu đoàn trưởng trước.”
Mọi người không tiện hỏi nhiều, chỉ gật đầu nhắc nhở: “Ồ, buổi tối chị đừng quên tiệc chúc mừng của chúng ta nhé.”
“Biết rồi, tôi sẽ không quên đâu.”
Sau đó mọi người bắt đầu cúi đầu ăn cơm.
Ăn cơm xong, Nhiếp Nhiên tách khỏi bọn họ, bọn họ đi chuẩn bị cho bữa tiệc chúc mừng buổi tối, còn cô thì đến phòng làm việc của Lý Tông Dũng.
Lúc này đang là buổi trưa, trong hành lang tòa văn phòng rất yên tĩnh. Nhiếp Nhiên đứng ở cửa phòng làm việc của Lý Tông
Dũng, gõ cửa.
Cốc cốc cốc…
Bên trong truyền đến tiếng Lý Tông Dũng:
“Vào đi.”
Nhiếp Nhiên mở cửa ra, thấy An Viễn Đạo và Quý Chính Hổ cũng ngồi ở bên trong, cô hơi ngẩn người, thu cái chân vốn định bước vào lại: “Xin lỗi, mọi người tiếp tục đi, lát nữa tôi đến.”
“Không sao, cô vào đi.” Lý Tông Dũng hỏi:
“Sao không nghỉ ngơi nữa đi, không phải buổi tối còn có lửa trại à?”
“Tôi nghỉ ngơi đủ rồi, không có vấn đề gì quá lớn.”
“Cô tìm tôi có chuyện gì?” Lý Tông Dũng hỏi.
Nhiếp Nhiên hỏi thẳng: “Tôi muốn hỏi chuyện sát hạch, liệu tôi còn có cơ hội không?”
Lúc này An Viễn Đạo cũng vội vàng nói:
“Đúng vậy, Tiểu đoàn trưởng, rốt cuộc
Nhiếp Nhiên có còn cơ hội không, hai lần em ấy đều là vì có chuyện nên mới bỏ qua sát hạch, không phải là vấn đề của bản thân em ấy.”
Ngay cả Quý Chính Hổ cũng nói: “Tiểu đoàn trưởng, chắc em ấy có cơ hội thi bù chứ?”
Vẻ mặt Lý Tông Dũng uy nghiêm, ông im lặng rất lâu mới hỏi: “Cô muốn đi đâu?”
“Thành tích hai lần của tôi đều không có, tôi nghĩ chắc chỉ có thể vào đơn vị bình thường, cho nên phiền Tiểu đoàn trưởng có thể hỏi…”
Nhiếp Nhiên vẫn chưa nói hết mấy chữ cuối cùng đã bị Lý Tông Dũng cắt ngang:
“Tôi hỏi cô là cô muốn đi đâu, chứ không phải là cô chỉ có thể đi đâu.”
Thời gian dừng lại một giây, Nhiếp Nhiên quả quyết nói: “Quân khu 9.”
“Chắc chắn chứ?”
“Chắc chắn.”
Thấy dáng vẻ nghiêm túc của Nhiếp Nhiên, hình như Lý Tông Dũng rất vui mừng, ông không còn nghiêm túc như vừa rồi nữa, còn gật đầu cười: “Tôi sẽ nghĩ cách.”
“Được.”
“Khoảng thời gian này cô cứ nghỉ ngơi trước đi.”
“Được.”
“Đừng suy nghĩ quá nhiều.”
“Được.”
Mấy câu đối thoại đơn giản kết thúc, Nhiếp
Nhiên rời đi.
Sau đó là An Viễn Đạo và Quý Chính Hổ.
“Lửa trại tối nay hai thầy cùng với các sĩ quan huấn luyện khác cũng đến đi, huấn luyện lâu thế rồi, mọi người cũng nên thả lỏng.” Sau khi xuống tầng, Nhiếp Nhiên nói trước.
Thật ra An Viễn Đạo và Quý Chính Hổ vốn cũng không biết nói gì với cô, thấy cô chủ động mời như vậy thì cũng qua quýt gật đầu đồng ý.
Đọc truyện tại Web Truyen Online . com