Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1914
LẦN TỤ TẬP CUỐI CÙNG
Chiều tối hôm đó, ánh lửa đã xuất hiện trong sân huấn luyện.
Nghiêm Hoài Vũ, Kiều Duy, Mã Tường và mấy nam binh khác đang nhóm lửa, những nữ binh thì bê đồ ăn ra.
Nhiếp Nhiên là người cuối cùng đến, sau khi nói chuyện với An Viễn Đạo, Quý Chính
Hổ xong, cô về phòng ngủ trưa. Cho đến khi trời tối, cô mới xuống tầng. Lúc này các
SĨ quan huấn luyện đều đã đến rồi.
“Từ xa đã ngửi thấy mùi thơm, có phải có ai tốt bụng lén nướng cho tôi cái gì rồi không?” Nhiếp Nhiên vừa đi đến đã phá vỡ bầu không khí hơi quái dị này.
“Nhiếp Nhiên, cô là nhân vật chính mà lại đến muộn, phạt rượu phạt rượu!” Tôn Hạo vừa nhìn thấy Nhiếp Nhiên thì lập tức nhảy lên, định rót rượu cho cô.
Nhưng bị An Viễn Đạo và Quý Chính Hổ ngăn lại: “Nhiếp Nhiên vẫn đang bị thương, không thể uống.”
“A? Sĩ quan huấn luyện, các thầy nghiêm khắc quá rồi đấy, chỉ là chút bia mà thôi chứ không phải là rượu trắng nặng, em còn muốn kính chị Nhiên mấy chén đây.”
Hà Giai Ngọc kháng nghị.
“Kính rượu gì, trong này người không có tư cách mời rượu nhất chính là cô. Cô đang bị thương, cô ấy cũng bị thương, hai người đều không thể uống rượu.” Nghiêm Hoài
Vũ cướp cốc bia cô ta vừa cầm lên, uống hết một hơi.
Nhiếp Nhiên nhìn thấy vậy, khóe miệng xuất hiện một nụ cười sâu xa, sau đó mới ngồi xuống, cầm hai miếng sườn bọc giấy bạc mới ra lò lên: “Không sao, hai người
bệnh chúng ta gặm xương là được rồi.”
Hà Giai Ngọc vốn định kháng nghị, nhưng nghe thấy Nhiếp Nhiên cũng nói vậy rồi, chỉ có thể giơ miếng sườn lên, thỏa hiệp:
“Được rồi, vì chị Nhiên, tôi sẽ gặm xương.”
Cô ta giơ miếng sườn lớn lên hô lên với những người khác: “Nào nào nào, chúng ta cùng nhau nâng ly, vì chị Nhiên có thể bình an trở về, cạn ly!”
Lời mở đầu này tuyên bố lửa trại chính thức bắt đầu.
Bởi vì đây là lần cuối cùng gặp nhau nên
Nhiếp Nhiên rất nể mặt, cũng giống như lần trước, cô chủ động làm nóng bầu không khí khiến tiếng cười không ngừng vang lên trong sân huấn luyện.
Có Nhiếp Nhiên mở đầu, bầu không khí nhanh chóng trở nên hòa hợp.
Nhưng trong lúc bọn họ nói chuyện trêu ghẹo nhau, hai sĩ quan huấn luyện kia vẫn không quên nhìn chằm chằm cốc bia trên tay cô, sợ cô uống nhiều. Dần dần Nhiếp
Nhiên cũng phát hiện ra, vì thế cô để cốc bia xuống, ngoan ngoãn không động vào nữa.
“Nào nào nào, chúng ta hát quân ca một lần nữa đi.” Tôn Hạo đột nhiên đề nghị.
“Được được.”
Cả đám đều uống đến hứng khởi, nhạo nhao đồng ý.
Nhiếp Nhiên nhìn bọn họ ngồi quây thành một vòng, dưới ánh lửa chiếu rọi, những gương mặt trẻ trung tràn đầy sức sống vô cùng rực rỡ.
Nhân lúc mọi người hát vui vẻ, Nhiếp
Nhiên lén chạy ra ngoài. Bất tri bất giác đã đi tới nơi cô và Lý Kiều đã từng uống rượu nói chuyện với nhau cách đó không xa.
Nhớ năm đó, hai người bọn họ ngồi ở đây nói chuyện. Không ngờ bây giờ cảnh còn người mất, người vốn nên uống rượu cùng cô đã sớm rời đi. 1
Cô đứng một mình ở đó đến ngẩn người.
Không biết đã qua bao lâu, sau lưng truyền đến một loạt tiếng bước chân. Nhiếp Nhiên hoàn hồn lại, nhìn ra phía sau.
Nghiêm Hoài Vũ đi tới, trong tay còn xách một két bia, hai người vô tình chạm mặt nhau.
“Sao cô lại trốn ở đây? Tôi còn tưởng là cô đi vệ sinh.” Nghiêm Hoài Vũ nói với cô.
“Không, hơi ngột ngạt nên tôi ra đây hít thở một chút.” Nhiếp Nhiên ngồi xuống một tảng đá: “Sao hả, có muốn nói chuyện không?”
Đây là lần đầu tiên Nghiêm Hoài Vũ nghe thấy Nhiếp Nhiên chủ động yêu cầu nói chuyện với mình, anh ta ngẩn ra, để két bia trong tay xuống, hỏi: “Nói chuyện gì?”
“Bắt đầu từ lúc nào thế?” Cô hỏi thẳng.
Nghiêm Hoài Vũ ngẩn ra: “Bắt đầu cái gì?”
“Với tính cách của anh trước kia thì đâu có lo lắng cho Hà Giai Ngọc như vậy, hơn nữa lời vừa rồi anh còn lo lắng cho cô ấy trước rồi mới đến tôi, rõ ràng quan hệ giữa hai người đã thay đổi rồi. Nói đi, bắt đầu từ lúc nào thế?”
Nghiêm Hoài Vũ cười ngượng ngùng, gãi đầu: “Cũng không coi là bắt đầu, chỉ là… lúc sát hạch dã ngoại nửa tháng, chúng tôi cùng lăn từ trên núi xuống, bị thương mắc kẹt ở đó một khoảng thời gian, khi đó tôi và cô ấy liền…”
Nói tới đây, anh ta cười he he, hoàn toàn là dáng vẻ của cậu nhóc lần đầu biết yêu.
“Lần này nghĩ kỹ rồi chứ?” Nhiếp Nhiên thấy anh ta xấu hổ cũng bật cười.