Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1912
SẼ CÓ MỘT NGÀY GẶP NHAU
Cô từ từ siết chặt bàn tay đang cầm điện thoại, đầu ngón tay dần dần trắng bệch, im lặng mấy giây rồi mới nói: “Nhưng anh làm như vậy, anh cảm thấy… em nỡ sao?”
Câu này khiến đầu kia ngừng thở.
Hoắc Hoành không ngờ Nhiếp Nhiên sẽ nói như vậy.
Cô nói, không nỡ?
Cô không nỡ bỏ anh?
Hoắc Hoành sợ là nghe nhầm, nhất thời khó khống chế cảm xúc, im lặng mãi mà không nói gì.
Hoắc Hoành biết Nhiếp Nhiên thông minh, không phải kiểu con gái bình thường có thể tùy tiện lừa gạt, vì thế anh chuyển chủ đề.
“Hai người bọn họ đều tiêu đời rồi à?”
Hoắc Hoành hỏi.
Nhiếp Nhiên trả lời: “Đúng, kết thúc rồi.”
“Cuối cùng thì tâm nguyện của em cũng hoàn thành.” Hoắc Hoành chúc mừng cô.
Nhiếp Nhiên khẽ thở dài: “Đúng vậy, chỉ có điều cuối cùng vẫn không tự mình hoàn thành được, mà còn nợ anh một lần.”
Hơn nữa còn tốn cái giá lớn như Lý Tông
Dũng nói.
Nhưng Hoắc Hoành lại không cảm thấy thế, anh chỉ nói: “Giữa chúng ta đừng dùng cái chữ đó.”
Nhiếp Nhiên khẽ mỉm cười, cố ý trêu anh:
“Vậy sao? Em vốn định nói không có gì, chỉ có thể lấy thân báo đáp.”
Ai ngờ lời trêu chọc của cô lại bị Hoắc
Hoành trêu ngược lại: “Không phải em đã lấy thân báo đáp rồi à, hơn nữa mấy ngày đó em đều ở trên giường van xin anh, em quên rồi sao?”
Nhiếp Nhiên: “…”
Hoắc Hoành cười khẽ.
“Hoắc Hoành!” Nhiếp Nhiên tức giận.
Hoắc Hoành kịp thời dừng lại: “Được rồi được rồi, coi như anh chưa nói. Vậy tiếp theo em định làm gì?”
Tối nay hình như Hoắc Hoành rất rảnh, nói lâu như vậy cũng không có ai tới quấy rầy.
Nhiếp Nhiên cũng vui vẻ nói chuyện với anh, dù sao cô ở trong đó lâu đến thế, còn anh không ăn không uống bày mưu tính kế rất lâu, vì thế cô vừa lau tóc vừa nói chuyện với anh: “Xem có đơn vị khác để đi không, Quân khu 9 chắc là hết hy vọng rồi, không biết liệu đội thủy quân lục chiến có còn cần em không nhỉ, có lẽ đến lúc đó cần
thầy anh giúp…”
Nói được một nửa, đột nhiên bị Hoắc
Hoành cắt ngang: “Em có định thôi không?”
Nhiếp Nhiên khựng lại: “Thôi?”
Hoắc Hoành thấp giọng nói: “Đúng, thôi.
Ban đầu em muốn leo lên là vì muốn quật ngã người kia, bây giờ ông ta đã xong đời rồi, vậy em cũng không cần phải ở đó nữa.”
Nhiếp Nhiên khẽ nhíu mày lại, một lúc sau mới hỏi: “Nếu như thôi thì em nên đi đâu?”
Trước kia cô muốn quật ngã Nhiếp Thành
Thắng, lật đổ nhà họ Nhiếp, sau đó sống cuộc sống yên bình tự do.
Nhưng bây giờ cô bỗng thấy mơ hồ.
“Em muốn đi đâu thì đi, không phải em thích sống cuộc sống của người bình thường à, vậy thì tìm chỗ nào mình thích ở lại. Anh chọn cho em mấy thị trấn nhỏ dựa
núi cạnh sông, cảnh vật thanh tịnh và đẹp đẽ, nếu như em muốn, em có thể mua một căn nhà, tiền lương những năm qua của anh đều do chú giữ giúp anh, em hỏi chú đi.” Hoắc Hoành rất tự nhiên lập kế hoạch thay cô, hình như đã sớm nghĩ xong tất cả rồi.
Vẻ mặt Nhiếp Nhiên trở nên hơi nghiêm trọng, cô gằn từng chữ: “Hoắc Hoành, anh đã hứa với em là sẽ quay trở lại. Cho nên em không đi đâu hết, em ở đây đợi anh.”
Hoắc Hoành vẫn muốn tiếp tục khuyên cô:
“Em không thích ở đó…”
Anh còn chưa nói hết, Nhiếp Nhiên đã quả quyết nói: “Nhưng có anh ở đây.”
Bởi vì anh ở đây nên em có thể thử thích, cho dù không thích, em cũng phải ở đây chờ anh, đây là nơi có thể thấy anh trở về đầu tiên.
Nghe thấy câu nói này của Nhiếp Nhiên, tiếng hít thở của Hoắc Hoành dừng lại một lần nữa.
Một lúc sau, giọng anh mới vang lên: “Anh thề, anh nhất định sẽ bình an trở lại.”
Lần này không phải dỗ dành, mà là lời hứa trịnh trọng.
Nhiếp Nhiên khẽ cong môi lên cười: “Được!
Em đợi anh.”
Cho dù con đường này có khó đi thế nào thì bọn họ vẫn lựa chọn đi tiếp.
Bởi vì bọn họ tin tưởng sẽ có một ngày được gặp lại nhau.