Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1911
ANH KHÔNG NỠ, HIỂU KHÔNG?
Mấy người Thi Sảnh cùng một tầng với cô nên đi cùng cô lên trên.
Nhóm người trong sân huấn luyện cũng tản đi, chuẩn bị cho lửa trại tối mai.
Đã hai tháng Nhiếp Nhiên chưa bước vào phòng rồi. Bật đèn lên, cô phát hiện cái giường đối diện đã thu dọn sạch sẽ.
“Cửu Miêu đâu?”
Thi Sảnh trả lời: “Cô ta hả, vừa nhận được nhiệm vụ điều động nên đi từ hôm qua rồi, là Quân khu 9, đi cùng… Lý Kiêu.”
Nhiếp Nhiên nhướng mày, thầm nghĩ: Đi nhanh thật.
Có điều nhanh hơn nữa cũng vô ích.
Nhiếp Nhiên chỉ cầm quần áo mùa xuân và đồ dùng hằng ngày lên, đi ra ngoài: “Tôi đi tắm trước đây.”
Thi Sảnh tưởng là hai chữ Lý Kiêu đã đâm vào lòng cô, vì thế cũng không nói thêm gì nữa: “Vậy chúng tôi không quấy rầy cậu nữa.”
Nói rồi cô ta dẫn Hà Giai Ngọc, Cổ Lâm về phòng mình.
Trong thời tiết ấm áp này, lại còn hai tháng chưa tắm, đủ để thấy cô bẩn thế nào.
Hiếm khi thấy cô tắm gần nửa tiếng mới ra khỏi phòng tắm.
Trở lại phòng mình, cô dùng khăn lông lau mái tóc còn ướt, lấy điện thoại ra khỏi cái túi áo bẩn bốc mùi chua kia.
Đây là điện thoại Lý Tông Dũng đưa cho cô lúc ở trên xe, nói là dùng để liên lạc với
Hoắc Hoành.
Ở một mình trong phòng, cô ngồi trên giường, vừa lau tóc vừa ấn nút gọi.
Điện thoại vừa kêu lên đã được kết nối ngay.
“Sao rồi, cô ấy được thả ra chưa chú?”
Giọng nói quen thuộc mang theo sự dồn dập và lo lắng.
“Vâng, thả ra rồi.” Nhiếp Nhiên trả lời.
Hoắc Hoành nghe thấy giọng Nhiếp Nhiên, khoảng mười giây sau anh mới lên tiếng:
“Vậy em nghỉ ngơi đi, đừng nghĩ nhiều…”
Nghe giọng anh dường như không có vấn đề gì, nhưng Nhiếp Nhiên lại nghe ra sự kìm nén trong đó.
Nhiếp Nhiên biết bây giờ cảm xúc của anh không ổn định, lại cho anh mười giây hòa hoãn mới hỏi: “Anh đã trả cái giá gì thế?”
“Cần trả giá gì chứ, em đừng có nghe chú ấy nói linh tinh.” Hoắc Hoành đã không còn cảm xúc như vừa nãy nữa mà điềm đạm giống như trước đây
“Anh không sao, dù gì đến cuối anh vẫn phải tới đó mà.”
Hoắc Hoành muốn ổn định cảm xúc của cô, nhưng rất đáng tiếc, lần này Nhiếp
Nhiên không bị anh lừa nữa: “Vớ vẩn! Nếu không có chuyện của em thì anh không cần phải làm thế, anh đang tự tìm đường chết đấy, Hoắc Hoành.”
Mặc dù chuyện này chứng minh được rằng người bên kia tín nhiệm anh, nhưng vào hang cọp thì đâu có bứt ra đơn giản được.
Anh vốn chỉ cần làm ngư ông đắc lợi, nhưng bây giờ anh lại thành một con cờ trong đó, hệ số nguy hiểm sẽ tăng lên.
“Làm nghề này chính là như thế mà.” Hoắc
Hoành rất bình tĩnh.
Nhiếp Nhiên hít sâu một hơi, cố gắng để mình ổn định lại: “Anh không cần phải làm thế!”
Sau mấy giây, giọng nói trầm thấp của
Hoắc Hoành truyền đến: “Vậy em cảm thấy
anh nên làm như thế nào? Trơ mắt nhìn em bị giam à?”
“Em không sao.” Nhiếp Nhiên chẳng quan tâm.
Chỉ cần anh còn sống là được rồi.
“Nhưng anh thì không!” Giọng Hoắc Hoành đột nhiên thay đổi, giống như bị đè nén đến cực hạn rồi nổ tung: “Em cũng nhìn thấy rồi, anh mất mười năm mới ngồi được đến vị trí ngày hôm nay, anh không biết anh còn phải tốn bao lâu nữa mới có thể kết thúc chuyện này. Có thể sẽ tốn thêm mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm… đây là một ẩn số! Chẳng lẽ em muốn ở đó đợi anh mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm à?”
“Đúng! Em có thể!” Nhiếp Nhiên trả lời không hề do dự.
“Nhưng anh không thể! Em hiểu không?
Anh không thể! Anh không thể mang thanh xuân và thời gian của em đi đánh
cược! Nhốt em ở bên cạnh anh đã là ranh giới cuối cùng của anh rồi, nếu còn để em hy sinh vì anh đến mức đó, anh không nỡ.”
Nói đến cuối cùng, giọng anh thoáng run rẩy: “Nhiếp Nhiên, anh không nỡ… em hiểu không…”