Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1905
VẢ VÀO MẶT!
Diệp Trân nhìn thấy ánh mắt đáng sợ của ông ta thì giật mình, theo bản năng co vào trong góc, run rẩy nói:
“Tôi… tôi không có…”
Bà ta chưa bao giờ vào quân đội, hôm ngồi xe vào đây, bầu không khí nặng nề nghiêm nghị đó khiến bà ta gần như không thở nổi.
Ở đây thêm một ngày, bà ta lại cảm thấy trái tim nặng nề hơn một phần. Ngày ngày nhìn mặt trời mọc rồi lặn khiến bà ta lo sợ bất an, mấy ngày nay bà ta chưa hề chợp mắt.
Vốn đã yếu ớt, lại còn lo lắng sợ hãi thế này nên sắc mặt bà ta tái nhợt.
Bây giờ nhìn thấy gương mặt u ám của
Nhiếp Thành Thắng, bà ta cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Sự thật chứng minh, Diệp Trận không làm những chuyện khác thật.
Bởi vì hai tuần sau, người bị đưa ra ngoài thẩm vấn không phải Diệp Trân, mà là
Nhiếp Thành Thắng.
Hơn nữa trong một tuần sau đó, Nhiếp
Thành Thắng thường xuyên bị đưa đi, mỗi lần trở về sắc mặt đều khó coi, thậm chí mặt còn tái mét.
Diệp Trân tưởng ông ta vì chuyện của mình cho nên mới như vậy, sợ hãi co rúm lại ngay cả thở mạnh cũng không dám, càng đừng nói là giải thích với ông ta.
Bà ta sợ mình khiến ông ta bực tức, ông ta sẽ đánh mình.
Nhưng chuyện này cũng không duy trì được bao lâu, chỉ mấy ngày mà thôi.
Bởi vì sau đó… cánh cửa kia không còn mở ra nữa.
Mà ông ta cũng không trở về nữa.
Diệp Trận thấy Nhiếp Thành Thắng không về, trong lòng vừa thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời lại lo sợ tới cực điểm.
Bà ta tưởng là Nhiếp Thành Thắng mặc kệ bà ta, cho nên liều mạng yêu cầu muốn gặp Nhiếp Thành Thắng.
Đáng tiếc, người ngoài cửa căn bản không hề đáp lại.
Bà ta kêu mệt rồi ngất đi, sẽ có binh lính đi báo cáo để quân y tới khám cho bà ta, trừ chuyện này ra thì không còn ai vào nữa.
Vì vậy bà ta cứ ở trong căn phòng đó một mình ngày này qua ngày khác.
Gần nửa tháng sau, cánh cửa kia cũng mở ra. Bà ta tưởng là mình sắp thoát khỏi cái nhà tù này rồi, nhưng sự thật lại khiến bà ta thất vọng.
Bà ta bị áp giải vào phòng thẩm vấn, không có Nhiếp Thành Thắng, chỉ có một mình ngồi ở chỗ đó. Một lúc sau, cửa phòng thẩm vấn lại được mở ra, người tiến vào là
Nghiêm Quý Quảng.
Từ sau cuộc điện thoại kia, bọn họ không liên lạc nữa, mà hôm nay lại gặp nhau trong tình huống này.
Nghiêm Quý Quảng bị cong hai tay, ngồi ở cách bà ta không xa, đầu tóc rối bù, vẻ mặt tiều tụy.
Ông ta thấy Diệp Trần xuất hiện thì không có phản ứng gì, giống như là mặc người ta xâu xé.
Trái tim Diệp Trân chùng xuống.
Cửa phòng lại được mở ra một lần nữa, có ba người bà ta chưa bao giờ gặp đi vào, nhưng nhìn từ quân hàm trên vai bọn họ là có thể nhìn ra cấp bậc của bọn họ cao hơn Nhiếp Thành Thắng rất nhiều.
Diệp Trần siết chặt tay lại.
Cả quá trình thẩm vấn không có gì bất ngờ cả, nhưng mà Diệp Trận muốn giành chút cơ hội cho mình, nên từ chuyện ra lệnh
cho Nghiêm Quý Quảng biến thành bảo
Nghiêm Quý Quảng đặc biệt chăm sóc.
Đặc biệt chăm sóc…
Có lúc thay đổi một từ, ý nghĩa cũng khác đi.
Nhưng điều khiến Diệp Trân tò mò là
Nghiêm Quý Quảng lại không phản bác một câu nào.
Diệp Trận không chỉ không thấy nhẹ nhõm mà trong lòng càng lo lắng hơn.
Bà ta cứ cảm thấy có gì đó không đúng.
Và chẳng mấy bà ta đã biết không đúng ở chỗ nào.
Bởi vì Lý Tông Dũng đã mở một đoạn ghi âm lên, bên trong có một giọng nam và một giọng nữ. Giọng nam là Nghiêm Quý
Quảng, giọng nữ chính là… bà ta!
“Anh tùy tiện tìm một nhiệm vụ rồi ném nó ra ngoài làm đi. Nhớ kỹ, càng nguy hiểm càng tốt!”
“Nhưng như thế là vi phạm quy củ của quân đội.”
“Sợ cái gì, nếu tôi dám bảo anh làm, đương nhiên đã nắm chắc rồi. Anh làm kín đáo một chút, sẽ không có ai phát hiện ra đâu.”
“Nhưng mà…”
“Đừng nhưng nhị nữa, cứ làm theo tôi nói đi, rồi tôi sẽ nói với Lão Nhiếp thăng chức cho anh.”
Những lời sau đó không cần phải nghe nữa. Bởi vì mỗi một câu nói, mỗi một chữ đều đang phản bác lại vở kịch bà ta vừa diễn, giống như là đang vả vào mặt khiến sắc mặt bà ta tái mét.