Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1904
BÀ CÒN GIẤU TÔI CHUYỆN GÌ NỮA?
Nhưng vì cấp trên nên Nhiếp Thành
Thắng chỉ sầm mặt chứ không làm gì, cho đến khi… binh lính mang báo cáo kiểm tra của bác sĩ đến nói rằng Diệp
Trân đã có thể xuất viện, họ phải đưa Diệp
Trân về ngay.
Nhiếp Thành Thắng không chịu nổi nữa.
“Đùa à, bà ấy vừa mới khôi phục, làm sao có thể đi xa trong thời gian dài như vậy?”
Ông ta tức giận hỏi.
Quân nhân kia vẫn bình tĩnh trả lời: “Bác sĩ nói chỉ cần tâm trạng bà Nhiếp ổn định là sẽ không có vấn đề gì, chúng tôi cũng đã mời bác sĩ và y tá đi theo rồi.”
Nhiếp Thành Thắng rất tức giận vì bị bọn họ gấp gáp hối thúc thế này: “Càn quấy!
Tim bà ấy có vấn đề, ngộ nhỡ ở trên đường xuất hiện chuyện gì thì làm thế nào!”
Nhưng quân nhân kia vẫn đứng thẳng, không hề bị sự tức giận của ông ta làm ảnh hưởng, giọng lạnh nhạt mà cương nghị:
“Sư đoàn trưởng Nhiếp, mong ngài đừng làm khó chúng tôi, bác sĩ nói bà ấy đã không có vấn đề gì nữa rồi, ngài cứ tiếp tục như vậy, chúng tôi sẽ cho rằng ngài đang kéo dài thời gian.”
“Tôi kéo dài thời gian? Tôi có cái gì mà kéo dài!” Lần này Nhiếp Thành Thắng thật sự bị chọc giận, sắc mặt trở nên rất khó coi.
Nhiếp Thành Thắng vừa mới nói xong, anh ta đã tiếp lời: “Thế thì mời bà Nhiếp đi cùng chúng tôi một chuyến.”
“Nếu như tôi nói không thì sao?”
Không phải Nhiếp Thành Thắng cố ý làm khó, mà ông ta cảm thấy mình là Sư đoàn
trưởng lại bị một binh lính tỏ thái độ, cảm thấy mất mặt.
Nhưng ai ngờ lời làm ông ta mất mặt hơn còn ở phía sau.
“Thế thì mời Sư đoàn trưởng Nhiếp cùng đi đi.”
Lửa giận tóe ra khỏi đáy mắt Nhiếp Thành
Thắng: “Hỗn láo! Cậu có biết tôi là ai không hả!”
“Xin lỗi, đây là mệnh lệnh từ phía trên, nếu như Sư đoàn trưởng Nhiếp cảm thấy có vấn đề, lúc nào cũng có thể phản ánh lên trên.”
Nhiếp Thành Thắng mím môi lại, ánh mắt vô cùng u ám: “Cậu mang phía trên ra ép tôi?”
“Nếu như Sư đoàn trưởng Nhiếp cho là thế thì tôi cũng không còn gì để nói cả.” Người kia không tiếp tục nói với ông ta nữa mà quay lại phân phó hai người sau lưng:
“Tìm hai y tá đỡ bà Nhiếp vào trong xe.”
“Cậu…”
“Mời Sư đoàn trưởng Nhiếp cùng lên xe.”
“Cái gì?”
“Cấp trên đã nói rồi, nếu như Sư đoàn trưởng Nhiếp cứ ngăn cản thì mời cả ngài qua đó.”
“Tốt, rất tốt!” Nhiếp Thành Thăng nghiến răng nói: “Vậy tôi sẽ đi gặp cấp trên của cậu, nói chuyện với ông ta.”
Ban đầu Diệp Trần vốn còn hơi kháng cự, nhưng sau đó thấy sắc mặt Nhiếp Thành
Thắng thì chỉ đành nghe theo, mặc quần áo vào, được y tá đỡ xuống tầng, vào trong xe.
Mặc dù Diệp Trần cảm thấy có Nhiếp
Thành Thắng làm chỗ dựa nhưng trong lòng vẫn hơi sợ hãi, cho nên lúc ngồi máy bay không ngừng giở trò, thỉnh thoảng lại ho khan không thoải mái.
Nhưng lần nào hai bác sĩ và y tá bên cạnh cũng có thể ứng phó được.
Đến cuối, bác sĩ đã nhìn ra tâm tư của bà ta nên nói thẳng với bà ta rằng nếu còn không thoải mái thì sẽ tiêm thuốc an thần.
Cuối cùng cũng khiến Diệp Trận yên tĩnh lại.
Từ bên này qua bên kia cần bay hai tiếng, đi xe thêm ba bốn tiếng nữa, lúc hai người bọn họ đến trạm gác, sắc trời đã tối rồi.
Bởi vì là mời tới hỏi chứ không phải là đến tạm giữ nên Nhiếp Thành Thắng và Diệp
Trân được sắp xếp vào một căn phòng riêng. Trong căn phòng trang bị đầy đủ chứ không phải là phòng giam trống không giống như Nhiếp Nhiên.
Hai người nghỉ ngơi ở đó một ngày, sáng sớm ngày hôm sau Nhiếp Thành Thắng dậy sớm, chuẩn bị sẵn sàng để bị hỏi.
Nhưng ông ta không ngờ là lại không hỏi.
Bọn họ nói với ông ta rằng cấp trên có việc, chuyện hỏi tạm thời lùi lại, nhưng lúc nào mới hỏi thì bọn họ cũng không biết.
Mà trước khi hỏi, bọn họ tạm thời phải ở nơi này, hơn nữa không thể trao đổi với bên ngoài.
Nhiếp Thành Thắng không hề ngu ngốc, ông ta rất rõ ràng rằng bọn họ đang bị giam lỏng trá hình.
Vì sao lại thành thế này?
Chỉ là một tân binh làm nhiệm vụ mà thôi, hơn nữa Nhiếp Nhiên cũng không sao, ông ta biết chuyện này vi phạm kỷ luật nhưng cùng lắm là xử phạt hoặc là cảnh cáo thôi, tại sao bây giờ lại thành thế này?
Nhưng ông ta quên mất rằng việc tân binh làm nhiệm vụ là chuyện vi phạm kỷ luật tuyệt đối. Không chỉ vi phạm kỷ luật, thậm chí có thể nói là đem mang tân binh ra đùa. Nhưng bởi vì thái độ của Nhiếp Nhiên, ông ta mới không quan tâm và lạnh nhạt như thế.
Có điều Nhiếp Thành Thắng đã lăn lộn nhiều năm, trong lòng ông ta mơ hồ cảm
thấy không bình thường, ông ta lập tức nhìn chằm chằm Diệp Trần.
“Có phải bà còn giấu tôi cái gì nữa không?”