Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1906
HÓA RA LÀ ÔNG TA NGÃ XUỐNG RỒI
Bà ta nhìn người ngồi ở bên cạnh, đáy mắt tràn đầy khiếp sợ và kinh ngạc, ngay cả nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp: “Anh… thế mà anh lại ghi… ghi âm?”
Diệp Trân không ngờ Nghiêm Quý Quảng lại làm vậy. Bà ta tưởng vở kịch của mình đã hoàn hảo lắm rồi, kết quả một bản ghi âm lại khiến tất cả mọi chân tướng lộ ra.
Nghiêm Quý Quảng thản nhiên quay đầu sang, bình tĩnh nói: “Là bà thấy chết mà không cứu, chẳng lẽ tôi không nên giữ miếng lại cho mình sao? Bà Nhiếp.”
Ban đầu ông ta cầu cứu Diệp Trần, hy vọng bà ta có thể nhờ Nhiếp Thành Thắng cứu
mình.
Nhưng kết quả thì sao?
Bà ta cúp điện thoại mà không hề do dự.
Thấy chết mà không cứu, sao ông phải che giấu cho bà ta nữa?!
Đã đến cửa ải sống chết rồi, sao ông ta phải làm người chịu tội thay chứ?
“Anh… anh…” Diệp Trận chỉ ông ta, không nói ra lời.
Lúc này Lý Tông Dũng tắt ghi âm đi, nói chen vào một câu: “Chúng tôi đã kiểm tra đoạn đối thoại này rồi, là giọng của bà, cho nên bà còn muốn nói gì nữa không?”
Còn muốn nói gì nữa không?
Bà ta còn có thể nói gì nữa?
Chứng cứ rành rành ra rồi, bà ta có nói thêm gì cũng chỉ là làm trò hề mà thôi.
Đáng chết!
Bà ta tưởng là lừa Nhiếp Thành Thắng, để
Nhiếp Thành Thắng làm bia đỡ đạn cho mình là xong. Nhưng ai ngờ lại có bản ghi âm này.
Nhiếp Thành Thắng rời đi có phải là vì… ông ta đã nghe được bản ghi âm này rồi không?
Diệp Trần siết chặt tay, mu bàn tay nổi đầy gân xanh.
“Tôi muốn gặp Lão Nhiếp.” Bà ta lạnh lùng nói.
Bà ta cần chỗ dựa ngay bây giờ! 1
Cho dù ngọn núi kia không thể dựa nữa rồi, nhưng bà ta tin chỉ cần Nhiếp Thành
Thắng gặp mình, bà ta sẽ có cách cứu vãn lại.
“Cho tôi gặp Lão Nhiếp!” Bà ta thấy đám người kia không hề phản ứng thì bắt đầu kích động: “Tại sao các anh không cho tôi gặp Lão Nhiếp! Tôi muốn gặp Lão Nhiếp!
Cho tôi gặp ông ấy, tôi muốn gặp ông ấy!
Tại sao các anh không cho tôi gặp ông ấy!”
Hai binh lính tiến lên ấn bà ta ngồi xuống ghế.
Nhưng Diệp Trần vẫn không ngừng giây giụa và phản kháng.
“Tôi muốn gặp ông ấy, các anh cho tôi gặp ông ấy đi!”
Giọng bà ta vang vọng khắp căn phòng trống trải.
“Nếu như bà muốn để Nhiếp Thành Thắng tới giúp bà, vậy tôi khuyên bà không cần mộng tưởng hão huyền nữa.” Lý Tông
Dũng nói: “Bởi vì ông ta đã bị bắt giam từ nửa tháng trước rồi, bây giờ đang đợi lên tòa.”
Câu nói cuối cùng giống như cái công tắc khiến tiếng hô của Diệp Trân nghẹn lại trong cổ họng, ngay cả thân thể cũng cứng đờ.
“Cái gì? Anh nói cái gì?”
Lý Tông Dũng tiếp tục nói: “Ông ta vi phạm kỷ luật nghiêm trọng, có chứng cứ xác thực, bây giờ đã bị giam rồi.”
Diệp Trần vốn còn định đứng lên, nghe thấy câu này lập tức ngã xuống ghế, trợn mắt, không ngừng lắc đầu: “Không… không thể nào, sao có thể thể được! Chắc chắn các anh đang lừa tôi! Chắc chắn các anh đang lừa tôi!” (Đ
Nói tới đây, bà ta lại bắt đầu kích động, nhưng bị hai binh lính phía sau nhanh tay giữ lấy.
Mà tiếng kêu của bà ta vẫn không ngừng lại.
Lý Tông Dũng vô cùng đau đầu, ông quát lớn: “Tôi không có lý do gì để lừa bà cả!”
“Không thể nào, không thể nào! Đang yên đang lành sao ông ấy lại vi phạm kỷ luật?!”
“Ông ta bị người khác tố cáo, người tố cáo chính là Lưu Đức.” Lý Tông Dũng trả lời.
“Lưu… Lưu Đức…” Diệp Trần nghe thấy cái tên này thì xìu xuống giống như quả bóng da xì hơi.
Nếu như là Lưu Đức, thế thì đã không cần nói nữa.
Lưu Đức là thân tín của Nhiếp Thành
Thắng, một khi anh ta tố cáo, vậy chắc chắn đều là sự thật.
Hóa ra mấy ngày đó lúc ở trong căn phòng nhỏ, sắc mặt ông ta khó coi như vậy không phải là bởi vì bà ta, mà là bởi vì chính mình.
Không phải là ông ta không muốn cứu bà ta, chỉ là đến mình còn khó bảo vệ.
Ông ta đã ngã xuống rồi.
Nhưng bà ta không hiểu, tại sao lúc này
Lưu Đức lại đột nhiên tố cáo Nhiếp Thành
Thắng?
Trên thực tế, đừng nói Diệp Trân không hiểu, ngay cả Nhiếp Thành Thắng đã bị giam cũng không hiểu.
Lúc bị đưa đến đây, ông ta tưởng chỉ đơn thuần vì Diệp Trận mà thôi, nhưng ai biết lần này lại kéo cả mình xuống. Giống như có một cái bẫy đã đợi ông ta từ lâu, chỉ chờ ông ta bước một bước vào là sẽ nuốt chửng ông ta.
Ngày đó ông ta được mời đi nói chuyện, vừa mới ngồi xuống, còn chưa kịp nói gì cho Diệp Trân đã nghe thấy mấy người trước mặt chất vấn mình đủ thứ, mà nội dung chính không phải liên quan tới Diệp
Trân, mà là liên quan tới ông ta.
Tất cả vật chứng, lời khai đều chất đống ở trên bàn.
Ngày đó, Nhiếp Thành Thắng không nói một câu, nhưng sắc mặt khó coi tới cực điểm.