Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1899
Sau khi mê man khoảng một ngày, cuối cùng bà ta cũng từ từ tỉnh lại.
Nhiếp Dập thấy Diệp Trân tỉnh lại, vội vàng tiến đến lo lắng hỏi: “Mẹ, mẹ sao rồi? Mẹ vẫn ổn chứ?” Diệp Trận yếu ớt hỏi: “Mẹ đang ở đâu thế?” Nhiếp Dập đỡ lấy bà ta, kê mấy cái đệm ra sau lưng bà ta, giải thích: “Mẹ đang ở bệnh viện, những người giúp việc thấy mẹ ngất trong vườn hoa. Bọn họ gọi điện thoại cho ba. Bây giờ ba đang xuống dưới lấy thuốc cho mę.” “Mẹ ngủ mấy ngày rồi?” Diệp Trần dựa vào giường, sắc mặt tái nhợt, ngay cả nói chuyện cũng yếu ớt.
Nhiếp Dập rót cho bà ta cốc nước, đưa tới:
“Một đêm thôi. Nhưng mà sao tự dưng mẹ lại ngất thế?” Nhiếp Dập cảm thấy khoảng thời gian gần đây hình như không có chuyện gì khiến bà ta kích động cả.
Đúng lúc này thì cửa mở ra, Nhiếp Thành Thắng đi từ ngoài vào.
Diệp Trận bỗng nhớ lại cuộc điện thoại của Nghiêm Quý Quảng chiều hôm qua. Lúc này chuyện quan trọng nhất của bà ta chính là muốn tự vệ.
Hôm qua ý của Nghiêm Quý Quảng chính là chuyện kia có thể sẽ bị lộ. Vì vậy, bà ta suy nghĩ rồi nói với Nhiếp Dập: “Nhiếp Dập, con có thể… có thể đi gọi bác sĩ đến cho mẹ được không, mẹ muốn hỏi thăm bác sĩ một số chuyện.” Nhiếp Dập đã lớn rồi, nó gật đầu, đáp một tiếng rồi rời khỏi phòng bệnh.
Nhiếp Thành Thắng lấy thuốc ra cho bà ta, bảo bà ta uống một viên trước.
Từ sau khi cãi nhau với Nhiếp Nhiên, ông ta cảm thấy rất có lỗi với Diệp Trần. Nhưng ông ta lại không xuống nước được nên bầu không khí giữa hai người luôn chẳng ra sao, lần này Diệp Trân ngất đi mới làm cho ông ta cuống lên.
“Đang yên đang lành sao bà lại ngất thế?
Có phải là khó chịu chỗ nào không? Hay là lúc Tết…” Giọng ông ta mang theo sự áy náy, Diệp Trân đột nhiên nghẹn ngào gọi một tiếng:
“Lão Nhiếp…” Nhiếp Thành Thắng quay đầu sang nhìn, thấy bà ta đang khóc, thế là cau mày lại:
“Tự dưng bà khóc gì thế?” “Tôi… tôi xin lỗi ông… tôi…” Ông ta cau mày hỏi: “Bà làm gì mà xin lỗi tôi?” “Tôi… tôi nhất thời hồ đồ… tôi vẫn luôn không nói với ông…” Diệp Trần nói tới đây, bắt đầu nhỏ giọng khóc thút thít.
Nhiếp Thành Thắng là quân nhân, đương nhiên không biết mấy thứ tình cảm dịu dàng này, bà ta cứ lề mà lề mề như vậy, sự kiên nhẫn của ông ta sắp bị mài mòn hết:
“Nói trọng điểm đi!” Diệp Trân run lên: “Tôi… lúc Nhiếp Nhiên đội tân binh… tôi có nhờ Đại đội trưởng của đội tân binh… huấn luyện tốt cho Nhiếp Nhiên, để nó có thể làm nhà chúng ta nở mày nở mặt, tôi còn nhờ một tân binh bên nhà tôi chăm sóc cho nó, không ngờ Nghiêm Quý Quảng nghe sai ý tôi, lại lén để nó ra ngoài thi hành nhiệm vụ, tôi…” Sắc mặt Nhiếp Thành Thắng dịu đi, ông ta hờ hững nói: “Tôi đã biết chuyện này rồi, không phải nó còn nhận được một cái huân chương sao, rất tốt.” Nhưng Diệp Trân lại lắc đầu: “Không, không phải thế, trước đó nó còn làm một nhiệm vụ nhỏ, lúc ấy tôi biết tin tức này…
bị dọa sợ muốn chết, tôi đã bảo anh ta gọi Nhiếp Nhiên về ngay, dù sao tân binh cũng không thể làm nhiệm vụ. Nhưng ai ngờ anh ta lại nói với tôi là Nhiếp Nhiên đã đi thi hành rồi, mấy ngày đó tôi ăn không ngon không ngủ yên, tôi… tôi luôn không dám nói với ông, may mà Nhiếp Nhiên an toàn trở về, tôi mới yên tâm. Nhưng vừa nãy… vừa nãy Nghiêm Quý Quảng gọi điện thoại cho tôi nói người bên kia đang điều tra rồi, tôi… tôi sợ quá, tôi… khụ khụ khụ…” Nói tới đây, bà ta rất khéo léo ho mấy tiếng.
Hơn nữa tiếng sau còn vang hơn tiếng trước, dường như là muốn ho cả phổi ra.
Sắc mặt bà ta tái nhợt, thở hổn hà hổn hển giống như một giây tiếp theo sẽ chết vậy.
Nhiếp Thành Thăng tiến lên vỗ nhẹ lưng bà ta: “Được rồi được rồi, bà đừng kích động. Cho dù điều tra ra thì cùng lắm cũng là tội không làm hết chức trách, bị xử phạt, nhiều nhất là cách chức thôi, sẽ không có chuyện gì đâu.” Bây giờ Nhiếp Thành Thắng cảm thấy chuyện có lớn thế nào cũng không bằng tội Nhiếp Nhiên qua lại với người phi pháp.
Cùng với việc…
Không vâng lời mình!
Nghĩ đến thái độ của cô với mình, vẻ mặt ông ta lại sầm xuống.
Diệp Trận hỏi: “Ông không trách tôi à?” Nhiếp Thành Thắng vuốt lưng cho bà ta, hờ hững nói: “Không có gì để trách cả, lúc ấy bà cũng có lòng tốt muốn Nhiếp Nhiên nên người mà thôi, không phải có tâm địa xấu, sao tôi lại trách bà được?” Hình như Diệp Trận rất cảm động, bà ta nhẹ giọng gọi: “Lão Nhiếp…”