Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1898
GIẾT NGƯỜI KHÔNG THẤY MÁU, QUÁ ÁC ĐỘC!
Chỉ đơn giản như thế thật sao?
Lúc ông ta vào phòng thẩm vấn thì thấy Bí thư Hạ, Phó bí thư Tần, Tiểu đoàn trưởng Lý, còn cả mấy người khác, ông ta bỗng thấy chuyện này không đơn giản như hai binh lính kia nói.
Chẳng lẽ tìm đến ông ta nhanh như vậy à?
Ông ta đã chuẩn bị sẵn sàng phủ nhận toàn bộ, thậm chí ngay cả chuyện tại sao Nhiếp
Nhiên là tân binh mà vẫn được nhận nhiệm vụ cũng đã nghĩ xong cái cớ và cách
đối phó rồi, nhưng không ngờ nhóm người
Lý Tông Dũng không hỏi ông ta chuyện này.
Bọn họ nói với ông ta…
“Chúng tôi kiểm tra lịch sử cuộc gọi của
Phùng Anh Anh năm đó, phát hiện có một số điện thoại không lưu tên nhưng được gọi rất nhiều lần, anh có biết chuyện này không?”
Nghiêm Quý Quảng vừa nghe thấy đúng là chuyện liên quan tới Phùng Anh Anh, dây thần kinh cẳng thẳng mới thả lỏng, nhanh chóng phủ nhận: “Chuyện này thì tôi không biết, số điện thoại không lưu tên là sao?”
Phó bí thư Tần có cấp bậc và vai vế nhỏ nhất ở đây nên làm người hỏi cung: “Anh không biết? Lúc ấy Phùng Anh Anh ở đội tân binh đã làm còi báo động kêu lên, không phải đã từng nộp điện thoại lên à?
Sao hả, chẳng lẽ anh không kiểm tra?”
Nghiêm Quý Quảng biết chắc chắn Phương
Lượng đã nói hết rồi, nhưng lúc này ông ta tuyệt đối không thể nói thật được: “Tôi… tôi kiểm tra rồi, nhưng không có số điện thoại nào khả nghi cả.”
“Anh chắc chắn không kiểm tra ra số điện thoại nào quen thuộc hoặc là khả nghi chứ?” Phó bí thư Tần giống như cho ông ta thêm cơ hội, hỏi ngược lại.
Nhưng Nghiêm Quý Quảng lại tưởng là bọn họ lừa ông ta, khăng khăng nói: “Đúng vậy, tôi không kiểm tra được.”
“Vậy thì lạ thật, chúng tôi không chỉ kiểm tra lịch sử cuộc gọi của Phùng Anh Anh năm đó, mà còn đồng thời kiểm tra lịch sử cuộc gọi của anh, phát hiện số điện thoại này cũng có ở trong điện thoại của anh, hơn nữa còn không ghi tên, sao anh lại không quen thuộc?” Lúc này Phó bí thư
Tần lấy bản sao lịch sử cuộc gọi trong tài liệu ra đặt ở trước mặt Nghiêm Quý Quảng.
Nghiêm Quý Quảng tái mặt.
“Tôi…”
Ông ta nói “tôi” cả nửa ngày mà không nói được gì.
Phó bí thư Tần bình tĩnh nói: “Đại đội trưởng Nghiêm, nếu chúng tôi mời anh đến đây thì đã có chuẩn bị hết rồi, tôi khuyên anh đừng giấu giếm nữa, chuyện lần này rất nghiêm trọng, đã kinh động đến toàn bộ cấp trên rồi nên tốt nhất là anh nên suy nghĩ kỹ rồi hãy trả lời.”
Nghiêm Quý Quảng: “…”
Đối mặt với tầng tầng tra hỏi, cùng với ở trước mặt nhiều cấp trên thế này, chỉ sau bốn tiếng ngắn ngủi, Nghiêm Quý Quảng đã khai hết.
Diệp Trân.
Vợ của Nhiếp Thành Thắng, Sư đoàn trưởng Nhiếp.
Đáp án này khiến tất cả mọi người đều rất bất ngờ.
Sao tự dưng vợ của Sư đoàn trưởng Nhiếp lại muốn tìm Nghiêm Quý Quảng để bảo
Nhiếp Nhiên đi làm nhiệm vụ?
Lúc người khác chưa hoàn hồn lại, Lý Tông
Dũng đã hiểu ra.
Trước khi Nhiếp Nhiên vào đơn vị, ông đã điều tra hoàn cảnh của cô. Ông biết rõ, từ khi Nhiếp Nhiên còn rất nhỏ thì mẹ cô đã qua đời, Nhiếp Thành Thắng lấy một người vợ khác, nghe nói cái người đó đối xử với
Nhiếp Nhiên không tốt. Nhất là sau này
Nhiếp Thành Thắng còn có một đứa con trai, Nhiếp Nhiên gần như không được họ đếm xỉa đến.
Sau đó Nhiếp Nhiên bị lén sửa lại tuổi tác, ném vào trong đơn vị.
Có thể nhìn ra được người mẹ kế đó có tâm tư gì với Nhiếp Nhiên.
Nếu như chỉ vì ghét người ngoài như Nhiếp
Nhiên nên mới làm vậy thì Lý Tông Dũng cũng không nói. Nhưng bà ta lại còn bảo
Nghiêm Quý Quảng tìm một nhiệm vụ để
cô làm, rõ ràng là muốn để Nhiếp Nhiên xảy ra chuyện!
Giết người không thấy máu, đúng là quá ác độc!
Chẳng trách thái độ của Nhiếp Nhiên đối với Nhiếp Thành Thắng rất kỳ lạ.
Chỉ sợ từ lúc vào đây, cô đã biết là ai giở trò quỷ rồi.
Cô bé vừa đáng thương vừa số khổ này…
Sau khi chịu khổ nhiều như vậy, người đàn bà kia vẫn không buông tha cho cô, còn mượn tay đơn vị để giết người.
Đúng là càn rỡ!
Bà ta coi quân đội là chỗ nào?!
Bà ta nghĩ không có ai cần cô, không có ai chống lưng cho cô nên dễ bắt nạt sao?
Lý Tông Dũng quyết định mời Diệp Trần đến đây trước.
“Lập tức đưa bà ta đến đây cho tôi, không đưa được thì trói, nếu như Sư đoàn trưởng
Nhiếp không đồng ý thì cũng mời cả ông ta về đây cho tôi!”
Hừ!
Diệp Trân to gan như thế nhất định là vì
Nhiếp Thành Thắng ngầm cho phép.
Hai người thấy Lý Tông Dũng tức giận, tưởng là ông giận vì quy củ của quân đội bị phá hỏng, cho nên bọn họ rối rít đồng ý, quyết định làm rõ chuyện này.