Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1900
KHÔNG THỂ THẢ?
Được rồi được rồi, sao vẫn khóc mãi thế, không phải tôi đã không trách bà rồi sao?”
Nhiếp Thành Thắng dỗ dành, lau nước mắt cho bà ta. Ông ta rất ít khi dịu dàng như vậy, bây giờ hoàn toàn là bởi vì thấy hổ thẹn với bà ta.
Mà tất nhiên Diệp Trần cũng biết, nếu không bà ta cũng sẽ không nói thật với ông ta vào lúc này.
Bà ta dựa vào lòng Nhiếp Thành Thắng, khóe miệng khẽ lướt qua ý cười nhẹ.
Một lúc sau, hình như Diệp Trần vẫn thấy không yên tâm: “Nhưng ngộ nhỡ người bên kia điều tra được ra tôi, nói tôi nhúng tay vào chuyện của quân đội thì sao…”
Nhiếp Thành Thắng vỗ vai bà ta: “Đến lúc đó tôi sẽ giải thích chuyện này, không sao đâu, hơn nữa đã qua lâu thế rồi, nó đâu có sao, làm gì bà được chứ?”
Bây giờ ông ta đã không đếm xỉa đến chuyện của Nhiếp Nhiên nữa rồi. Đứa con gái này dám ngỗ ngược với ông ta, thậm chí còn bôi nhọ nhà họ Nhiếp, không bằng chết ở nhiệm vụ ban đầu cho xong. @
Ông ta tức giận nghĩ như vậy rồi dặn dò
Diệp Trận: “Được rồi, bà nghỉ ngơi đi, đừng nghĩ lung tung những chuyện này nữa.”
Ông ta vừa dứt lời thì đã có người gõ cửa phòng bệnh.
Nhiếp Thành Thắng tưởng là bác sĩ đến, bảo Diệp Trần nằm xuống mới nói: “Mời vào.”
Nhưng người đi vào không phải là bác sĩ mà là mấy quân nhân mặc quân phục: “Sư đoàn trưởng Nhiếp.”
Người quân nhân đứng đầu tiên nhìn Diệp
Trân, suy nghĩ một lát, cuối cùng dặn dò hai người sau lưng mấy câu rồi mới lui ra ngoài, đi tới hành lang gọi điện thoại cho
Lý Tông Dũng.
Lý Tông Dũng nghe thấy thế thì hơi kinh ngạc: “Bị bệnh?”
“Đúng thế, Sư đoàn trưởng Nhiếp nói hôm qua bà Nhiếp được xe cấp cứu đưa vào.”
Lý Tông Dũng cười lạnh: “Vậy thì trùng hợp quá nhỉ!”
“Tiểu đoàn trưởng, bây giờ chúng tôi phải làm thế nào?” Quân nhân kia hỏi Lý Tông
Dũng
Lý Tông Dũng suy nghĩ rất lâu, cuối cùng mới lên tiếng: “Nếu bà Nhiếp không được khỏe, thế thì các cậu cứ đợi ở đó, một khi bác sĩ nói có thể xuất viện thì đưa thẳng bà ta qua đây.”
“Rõ!”
Nguồn : we btruy en onlin e.com
“Nhớ kỹ, không được để bà ta tiếp xúc với bất cứ ai bên ngoài.”
“Rõ!”
Lý Tông Dũng sợ Diệp Trân cố ý giả bệnh, kéo dài thời gian để tìm cứu binh nên điều những người đó đứng ở ngoài cửa phòng bệnh canh chừng. Người bên kia nhận được mệnh lệnh của ông, lập tức đồng ý rồi cúp điện thoại.
Lý Tông Dũng bỏ lại điện thoại vào trong túi, ngẩng đầu lên tiếp tục nói với Bí thư
Hạ: “Bí thư Hạ, nếu chuyện lần này đã điều tra xong, Nhiếp Nhiên cũng không liên quan gì đến chuyện của Phùng Anh Anh, vậy có phải nên thả cô ấy rồi không?”
Vai vế của Bí thư Hạ kém Lý Tông Dũng một bậc những chức vị thì không hề thấp hơn ông, mặc dù anh ta rất kính trọng vị
Tiểu đoàn trưởng Lý này, nhưng công việc là công việc.
Không thể hồ đồ.
“Đúng là Nhiếp Nhiên không liên quan đến chuyện của Phùng Anh Anh, nhưng lần này chúng tôi bắt cô ấy là bởi vì có người tố cáo cô ấy ở cùng với người phi pháp.
Chuyện này hình như vẫn chưa được làm rõ, Tiểu đoàn trưởng Lý.”
Lý Tông Dũng nhíu mày lại, ông tưởng chuyện đã đến mức này thì Bí thư Hạ đã quên mất dự tính ban đầu, không ngờ anh ta vẫn nhớ kỹ thế.
“Vậy ý của Bí thư Hạ là không thả người à?”
Trong lòng Bí thư Hạ thấy rất kỳ lạ. Tại sao ông lại quan tâm đến nữ binh Nhiếp Nhiên này như vậy? Dù ông là Tiểu đoàn trưởng của đơn vị dự bị, nhưng rõ ràng sự quan tâm của ông đã hoàn toàn vượt qua sự quan tâm của một cấp trên với một cấp dưới.