Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1897
CÓ PHẢI SẮP TIÊU RỒI KHÔNG?
Nghiêm Quý Quảng rùng mình một cái, chột dạ nói: “Tôi cũng chỉ nghe một sĩ quan huấn luyện cấp dưới nói, không chắc chắn.”
Bên kia điện thoại im lặng mấy giây, sau đó nghe thấy tiếng gió vù vù cùng với một câu khiển trách của Diệp Trận: “Anh không chắc chắn? Lúc này mà anh lại nói nói với tôi là không chắc chắn?! Anh làm ăn kiểu gì thế hả?”
Lúc này bà ta không cố ý nói nhỏ nữa, chắc là đã tìm được một chỗ vắng vẻ.
Nghiêm Quý Quảng thấy oan ức lắm: “Tôi… tôi cũng không biết chuyện này sẽ diễn biến thành ra như thế…”
Thực ra ông ta còn đang muốn trách Diệp
Trân đây!
Bà ta dám giấu ông ta tố cáo nặc danh, làm ông ta sợ đến nỗi cả đêm không ngủ được.
Nhưng vì bà ta là vợ của cấp trên nên ông ta không dám chất vấn.
Bên trên không phải kẻ ngu, chắc chắn họ sẽ điều tra từ những người bên trong, lúc đó là ông ta tiêu đời.
Sau đó, ông ta nghe nói Nhiếp Nhiên nghĩ chuyện này do chiến hữu của mình làm, còn tát cô gái ấy một cái nên ông ta còn nói tin tức tốt này cho Diệp Trân.
Không ngờ chuyện đội tân binh sai tân binh đi làm nhiệm vụ đã giống như một con sóng lớn đánh tan tành tất cả tin tức tốt, nguyên nhân tử vong và thân phận của
Phùng Anh Anh thì như là đốm lửa nhỏ cháy lan ra.
Lúc ông ta đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình thì bên kia điện thoại vang lên
một câu mắng của Diệp Trần: “Đáng chết!
Đã đến mức này rồi mà vẫn bị con ranh chết tiệt đó lợi dụng sơ hở!”
Vốn dĩ bà ta chỉ tố cáo Nhiếp Nhiên qua lại thân thiết với nhân vật phi pháp, chứng cớ rành rành như núi, trừng trị chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Sao tự dưng lại kéo đến chuyện của Phùng
Anh Anh?
Bà ta giận đến nỗi siết chặt tay lại, móng tay găm vào lòng bàn tay mà cũng không cảm nhận được.
Bây giờ phải nghĩ cách lấy lại bản sao kia mới là quan trọng: “Anh nghĩ cách bắt cậu ta giao bản sao kia ra cho tôi! Nhất định phải bắt cậu ta giao ra!”
Nghiêm Quý Quảng khó xử: “Nhưng… tôi nghe nói cậu ta đã bị gọi qua hỏi rồi…” Đây mới nguyên nhân tại sao ông ta phải gọi điện thoại. Bây giờ chỉ dựa vào một Đại đội trưởng đội tân binh nhỏ bé như ông ta thì căn bản không làm được gì.
“Bà Nhiếp, với năng lực của tôi thì chắc chắn không giấu được chuyện này, bà tìm
Sư đoàn trưởng Nhiếp giúp đi, với năng lực của ngài ấy, nói không chừng có thể…”
Diệp Trân đã sớm không nghe thấy những lời Nghiêm Quý Quảng lải nhải nữa, giống như tất cả âm thanh đều bay xa. Mà nhận thức duy nhất của bà ta chính là: Xong rồi…
Bởi vì tâm trạng thay đổi quá nhanh, bệnh đau tim lại tái phát, bà ta ngất đi, điện thoại tuột khỏi tay rơi thẳng xuống đất.
Nghiêm Quý Quảng gọi mấy câu: “Bà
Nhiếp? Bà Nhiếp?”
Thấy mãi mà đối phương không trả lời, ông ta cúp điện thoại, càu nhàu một câu: “Nói đến chuyện nhờ Sư đoàn trưởng Nhiếp giúp thì cúp điện thoại còn nhanh hơn bất cứ ai! Hừ!”
Lúc ông ta đang lẩm bẩm nói mấy câu trút giận, chuẩn bị tìm đường giúp khác thì tiếng gõ cửa vang lên.
Người ngoài cửa không đợi Nghiệm Quý
Quảng nói đã đẩy cửa ra. Người bước vào đầu tiên là thuộc hạ của ông ta: “Đại đội trưởng, mấy đồng chí này muốn tìm ngài.”
Có ba quân nhân mặc quân phục đứng ở ngoài cửa.
“Đại đội trưởng Nghiêm Quý Quảng.”
Người đàn ông dẫn đầu có vẻ mặt cương nghị gọi tên ông ta.
Nghiêm Quý Quảng do dự gật đầu: “Là tôi, không biết các anh là…”
“Xin lỗi, cấp trên ra lệnh cho chúng tôi dẫn ông đi hỏi chuyện.” Người kia nói xin lỗi, nhưng hành động thì không ngại ngần một chút nào.
Anh ta đưa mắt ra hiệu, hai người phía sau đi vào, có vẻ nếu như Nghiêm Quý Quảng không phục tùng thì sẽ bắt thẳng đi.
Nghiêm Quý Quảng nuốt nước miếng, cố gắng để vẻ mặt mình thật bình tĩnh: Tôi có thể hỏi vì nguyên nhân gì không?”
“Liên quan tới chuyện của Phùng Anh Anh, chúng tôi muốn mời ông về để nói cặn kẽ.”
Nghiêm Quý Quảng vừa nghe thấy là chuyện của Phùng Anh Anh thì thở phào nhẹ nhõm.
Trên đường đi ông ta cầu nguyện, chỉ là chuyện của Phùng Anh Anh mà thôi.