Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1896
ý Tông Dũng đã biết những tâm tư đó của Nhiếp Nhiên, hơn nữa cũng đã sớm giăng lưới ra rồi, dù muốn rút lui cũng không được.
L , Mà ông cũng không muốn rút lui, ông cảm thấy Phùng Anh Anh và Nghiêm Quý Quảng rất khả nghi, nhất định phải điều tra kỹ mới được.
Họ tố cáo cô ngay sát buổi sát hạch mùa đông, đủ thấy đối phương muốn hủy hoại cô thế nào.
Mặc dù tính tình của cô hơi gay gắt nhưng cô giỏi hơn người cùng tuổi rất nhiều. Sau nhiều năm huấn luyện, lần đầu tiên ông gặp được cô gái có thiên phú như cô. Kể cả thằng nhóc kia so với cô bây giờ cũng không bằng.
Thằng nhóc kia được mài giũa từ trong nhiệm vụ mà ra, còn cô thì không phải, hình như trời sinh cô ra là để đi con đường này, vừa bắt đầu đã không cần người khác dạy. Ngoại trừ tính cách và sự liều lĩnh lúc làm việc ra thì đúng là không bắt bẻ được gì.
Lần này tất cả mọi người đều kinh hãi.
Người từ đội tân binh đi làm một nhiệm vụ vô cùng nguy hiểm?
Đúng là càn quấy!
Tân binh sao được làm nhiệm vụ chứ, chuyện này không phù hợp với quy định!
Nhất định phải điều tra ra!
Bên trên biết chuyện liền tìm ngay một tổ trợ giúp Lý Tông Dũng và Phó bí thư Tần điều tra kỹ càng. Nhất thời, rất nhiều người đều ngửi thấy mùi gió mưa sắp tới. Mà trong những người này đương nhiên cũng có Nghiêm Quý Quảng.
Ông ta vừa nhận được tin tức này thì vội gọi điện thoại ngay cho Diệp Trân.
“Bà Nhiếp, không xong rồi! Hiện tại bên kia đã bắt đầu điều tra! Trước đây không phải bà nói không có vấn đề gì à? Sao bây giờ đang yên đang lành lại lôi cả chuyện của Phùng Anh Anh ra thế! Còn cả cái nhiệm vụ của đội tân binh nữa, bây giờ bên trên bắt đầu điều tra rồi, tôi phải làm thế nào đây? Tôi vì làm việc cho bà nên mới thế này.” Điện thoại vừa mới kết nối, ông ta đã cuống quýt nói mãi.
Không biết có phải bên cạnh Diệp Trân có người không mà bà ta nói rất khẽ: “Anh hoảng hốt cái gì! Phùng Anh Anh đã chết nhiều năm thế rồi, vụ án đó cũng đã sớm kết thúc, anh mà nói không biết thì họ làm được gì? Còn cái nhiệm vụ ở đội tân binh thì anh cứ nói muốn kiểm tra Nhiếp Nhiên, muốn để cho cô ta vào đơn vị dự bị thôi.” Những lời bà ta không có tác dụng trấn an tâm lý chút nào: “Không thể nói thế được, đội tân binh mà làm nhiệm vụ là vi phạm kỷ luật! Lần này bên trên đã biết rồi, bọn họ muốn điều tra kỹ lưỡng! Hơn nữa họ cũng đã bắt đầu nghi ngờ thân phận của Phùng Anh Anh, lần này lớn chuyện rồi!” Ông ta có dự cảm, Phùng Anh Anh chỉ là bắt đầu. Chẳng mấy sẽ tìm đến ông ta.
Diệp Trận khó hiểu hỏi: “Thân phận của Phùng Anh Anh? Chuyện này liên quan gì đến thân phận của Phùng Anh Anh?” Lúc này Nghiêm Quý Quảng mới nhớ ra, khoảng thời gian đó ông ta chỉ mải đi thẩm vấn, quên báo cáo với Diệp Trân: “Không phải là lần trước Phùng Anh Anh gọi điện thoại cho bà sao, không hiểu thế nào mà chuông báo động lại kêu, sau đó bị nhốt trong phòng thẩm vấn mấy ngày, chuyện này đã khiến cấp trên chú ý rồi.” Diệp Trận coi thường xì một tiếng: “Chú ý cũng chẳng ích gì, cô ta đã chết chỉ còn lại tro cốt thôi, còn làm sao được nữa?” Bà ta không tin đám người kia có thể tra ra điều gì từ một người đã chết nhiều năm.
Nhưng ai ngờ, câu nói tiếp theo của Nghiêm Quý Quảng lại khiến phần thắng bà ta vốn nắm chắc sụp đổ trong nháy mắt.
“Nhưng vấn đề là, khi ấy Phùng Anh Anh bị bắt, bị phát hiện ra cái điện thoại cô ta dùng để nói chuyện với bà, tôi nghe nói trước khi giao cho tôi, hình như thằng nhóc kia đã sao chép lại một bản!” Sáng sớm hôm nay ông ta vô tình biết được chuyện này. Hồi đó sau khi lấy được cái điện thoại kia, hình như Phương Lượng đã sao chép lại một bản lịch sử cuộc gọi. Chỉ là đã nhiều năm như vậy, không biết anh ta có còn nhớ không và bản sao đó có còn không. Vì thế, ông mới vội vàng gọi điện thoại cầu cứu.