Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1894
Phó bí thư Tần thầm than thở nhưng lại không thể để lộ ra mặt, chỉ có thể bảo đợi lát nữa sẽ gọi bác sĩ tới kiểm tra cẩn thận lại cho cô.
Nhiếp Nhiên xem kịch một lúc lâu, tủm tỉm cười rồi cô mới lên tiếng giải vây cho vị
Phó bí thư Tần đáng thương này: “Tiểu đoàn trưởng, bây giờ tôi không sao rồi, nói chuyện chính đi.” Cô nói với Phó bí thư
Tần: “Nể tình Tiểu đoàn trưởng, hôm nay tôi nhất định sẽ hợp tác.”
Dáng vẻ “tôi vì Tiểu đoàn trưởng đấy, anh hãy cảm động rơi nước mắt đi” khiến Phó bí thư Tần phối hợp cười một tiếng, nhưng nhìn ra được nụ cười đó đau khổ thế nào.
Nếu sớm biết cô sợ Tiểu đoàn trưởng Lý thì mấy ngày trước đã mời ông đến rồi, đâu đến nỗi lãng phí nhiều thời gian như thế?
Lúc này sắc mặt Lý Tông Dũng mới khá hơn một chút.
Vừa rồi Phó bí thư Tần mất mặt, lúc thẩm tra đương nhiên sẽ không nương tay. Sau một loạt hỏi đáp đơn giản, anh ta bắt đầu chính thức vặn hỏi.
“Sau khi nhận được tố cáo, chúng tôi đã điều tra sâu hơn. Lúc ở trong đội tân binh, cô và Phùng Anh Anh bất hòa với nhau, chuyện này là thật chứ?” Anh ta hỏi.
Nhiếp Nhiên thẳng thắn gật đầu: “Đúng vậy.”
“Tại sao lại bất hòa?”
Nhiếp Nhiên suy nghĩ một lát mới trả lời:
“Bởi vì khi đó tôi khá yếu đuối, cô ta luôn bắt nạt tôi. Có một lần cô ta còn ấn tôi xuống sông, hại tôi suýt nữa chết đuối, phải nằm trong phòng y tế một thời gian.”
Phó bí thư Tần nhướng mày lên.
Cô yếu đuối?
Nếu như tính cách của nữ binh này yếu đuối, thế thì có lẽ trên thế giới này không có ai mạnh mẽ cả.
Nhưng anh ta cũng chỉ có thể nghi ngờ trong lòng thôi.
Bởi vì cô khẳng định mình và Phùng Anh
Anh bất hòa mới có thể có đoạn sau.
“Vì thế cô có động cơ giết người đúng không?”
Nhiếp Nhiên cười: “Anh đừng có bẫy tôi, không phải tôi chưa từng nghe thấy chuyện của Phùng Anh Anh, lúc đó cô ta chết ở trên biển, còn bị chém đứt tay chân, khi ấy tôi không có cơ hội đến bờ biển.”
Phó bí thư Tần cười khẽ: “Cô không có cơ hội đến bờ biển? Chưa chắc đâu, lúc đó tự dưng cô xin nghỉ rời đơn vị mấy ngày, có đầy đủ thời gian lắm.”
Nhiếp Nhiên khẽ cau mày lại: “Mấy ngày đó tôi rất bận, không có thời gian đến bờ biển chơi.”
“Cô bận cái gì?” Phó bí thư Tầm nhìn ra sự lấp lửng trong lời nói của cô, tiếp tục nói:
“Chúng tôi đã hỏi Đại đội trưởng của cô rồi, anh ta nói với chúng tôi là cô xin nghỉ về nhà. Nhưng chúng tôi hỏi ba cô, khi đó cô không về nhà. Cô nói dối! Những ngày đó cô luôn ở bên ngoài, cô nói đi! Cô ở bên ngoài làm gì!”
Nhiếp Nhiên ngẩng phắt đầu lên, không thể tin nổi: “Anh nói Đại đội trưởng nói với các anh là tôi xin nghỉ về nhà?”
“Đúng thế.”
Có được câu trả lời khẳng định của Phó bí thư Tần, hình như Nhiếp Nhiên vẫn cảm thấy chưa đủ, lạnh giọng nói: “Tôi hỏi lại một lần nữa, anh chắc chắn ông ta nói tôi xin nghỉ về nhà chứ?”
Phó bí thư Tần thấy cô đột nhiên thay đổi, mặc dù không hiểu nhưng vẫn gật đầu:
“Tôi chắc chắn.”
Lý Tông Dũng thấy Nhiếp Nhiên phản ứng như vậy, biết ngay trong chuyện này có vấn đề rồi.
“Vậy rốt cuộc lúc đó cô đi đâu?” Lý Tông
Dũng trầm giọng hỏi.
Nhiếp Nhiên cười lạnh, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Đại đội trưởng của chúng ta đúng là ăn gan hùm mật báo rồi, lại dám lừa Phó bí thư Tần và Tiểu đoàn trưởng.”
“Cô có ý gì?” Phó bí thư Tần cau mày lại.
Nhiếp Nhiên ngồi thẳng lên, gằn từng chữ:
“Lúc đó tôi đang bán mạng thi hành nhiệm vụ vì đơn vị! Về nhà cái gì?”
Phó bí thư Tần kinh ngạc: “Cô đang thi hành nhiệm vụ? Cô thi hành nhiệm vụ gì?”
“Chính là nhiệm vụ của tập đoàn Lương
Thị, nếu anh không tin có thể hỏi sĩ quan huấn luyện trước đây của tôi, chuyện này là thầy ấy ra lệnh cho tôi đi làm.” Nhiếp
Nhiên nói.
Phó bí thư Tần cúi đầu, không ngừng tra hồ sơ: “Nhưng trong hồ sơ của cô không có ghi chép gì về nhiệm vụ này.”
Lần này đến lượt Nhiếp Nhiên kinh ngạc:
“Không thể nào! Đây là nhiệm vụ đầu tiên của tôi ở đội tân binh, chẳng lẽ lúc ấy suýt bị truy sát, họ không hài lòng mới không ghi vào? Không thể nào, tôi dùng mạng đi làm nhiệm vụ, cho dù thất bại cũng phải có ghi chép mới đúng, hơn nữa tôi còn thành công rồi!” 2