Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1893
THẾ MÀ NGHE LỜI THẬT
Sáng sớm, Lý Tông Dũng đi xe đến, mà Phó bí thư Tần cũng gọi Nhiếp Nhiên ra. Mấy ngày nay Phó bí thư Tần luôn cùng Lý Tông Dũng điều tra vụ án giết người Lý Kiêu nói, không đến tìm cô được nên Nhiếp Nhiên được sống thoải mái mấy ngày.
Cuộc sống thoải mái còn chưa đã, sáng sớm cô đã bị áp giải vào phòng thẩm vấn.
Vừa nhìn thấy Phó bí thư Tần ngồi ngay ngắn ở đó, Nhiếp Nhiên đã khẽ mỉm cười giống như chào hỏi người quen cũ: “Ồ! Phó bí thư Tần, mấy ngày không gặp, hình như sắc mặt anh tiều tụy đi hẳn nhỉ.”
Hai binh lính đưa cô tới ấn cô xuống ghế:
“Ngoan ngoãn đi!”
Trong khoảng thời gian này, cho dù Nhiếp
Nhiên không khai gì nhưng vì bị giam ở đây lâu nên ở trong mắt đám binh lính này, cô đã bị dán mác nghi phạm rồi. Cho nên bọn họ sẽ không khách sáo với cô.
Nhiếp Nhiên bất đắc dĩ bị bọn họ ấn lên ghế dành riêng cho phạm nhân, cô giơ hai tay lên, lộ ra phần bằng gạc quấn trên cổ tay: “Tôi đã thế này rồi còn phải ngoan ngoãn thế nào nữa? Phó bí thư Tần, hai binh lính này của anh bắt nạt người ta lắm nhé, chẳng lẽ tôi nằm ở trên giường bệnh, không nhúc nhích mới gọi là ngoan ngoãn à?”
Trong lời nói của cô còn có ý khác, Phó bí thư Tần nghe mà mặt tái đi.
Anh ta ho nhẹ mấy tiếng, dứt khoát nói:
“Nhiếp Nhiên, bây giờ có người công khai tố cáo cô có liên quan đến một vụ án giết người, tôi hy vọng cô hợp tác. Lần này là án mạng nên cô đừng hòng qua loa với tôi.”
Vừa nghe thấy vụ án giết người, đáy mắt
Nhiếp Nhiên sáng lên, giả vờ hỏi: “Công khai tố cáo? Ai thế?”
“Chính là Lý Kiêu của đơn vị các cô.”
Phó bí thư Tầm nhìn chằm chằm Nhiếp
Nhiên, muốn phát hiện chút dấu vết trên mặt cô.
Nhưng rất đáng tiếc, Nhiếp Nhiên là tay lão luyện hạng nhất hạng nhì trong việc ra vẻ, cô cười lạnh một tiếng, dựa vào ghế: “Cô ta nghe lời nhỉ?”
“Vậy tôi có liên quan đến vụ án giết người nào thế?” Nhiếp Nhiên hỏi.
Phó bí thư Tầm nhìn hồ sơ trong tay mình, nói: “Chính là nữ binh tên Phùng Anh Anh đội tân binh.”
Hình như Nhiếp Nhiên đã đoán được, nụ cười trên môi càng thêm lạnh lùng: “Tôi biết ngay cô ta chưa từ bỏ ý định mà.”
Ánh sáng lạnh lẽo ở đáy mắt cô giống như hai con dao găm. Nếu như lúc này nữ binh tên là Lý Kiêu kia đứng ở đây, chỉ sợ cô ấy đã bị đâm mấy phát rồi.
Phó bí thư Tần nói: “Lần này vì tính công bằng và cẩn thận, tôi đã mời Tiểu đoàn trưởng Lý tới cùng thẩm vấn.”
Nói rồi anh ta đích thân mở cửa, mời Lý
Tông Dũng vào.
Sở dĩ Phó bí thư Tần mời Tiểu đoàn trưởng
Lý đến đây, một là để Tiểu đoàn trưởng Lý có thể yên tâm, hai là muốn để Tiểu đoàn trưởng Lý tới tọa trấn, tiện khống chế
Nhiếp Nhiên.
Mấy ngày nay Nhiếp Nhiên hoàn toàn không coi Phó bí thư như anh ta ra gì, chỉ biết im lặng, thỉnh thoảng tâm trạng tốt, miệng không đau, cô sẽ tán gẫu với anh ta.
Tóm lại chính là lãng phí thời gian của anh ta.
Cho dù anh ta dọa nạt cảnh cáo thế nào thì cô vẫn không hề dao động. Còn anh ta đánh không đánh được, mắng không mắng được, chỉ có thể chửi thầm.
Thế là hôm nay anh ta dứt khoát mời Tiểu đoàn trưởng Lý đến đây, xem cô còn dám ngang ngược như thế nữa không.
Nhiếp Nhiên vừa nhìn thấy Lý Tông Dũng, vẻ mặt lập tức thay đổi, cô khẽ mỉm cười chào hỏi: “Tiểu đoàn trưởng, đã lâu không gặp.”
Lý Tông Dũng đang định ừ một tiếng nhưng vừa liếc một cái, ông đã sầm mặt lại: “Mặt cô lại làm sao thế?”
Sau đó không chờ Nhiếp Nhiên nói gì, ông đã mắng Phó bí thư Tần một trận: “Chẳng lẽ lại là lính của cậu làm gì cô ấy à? Cậu không cần cái chức này nữa chứ gì? Tôi thấy bây giờ ở trong mắt cậu không có một chút kỷ luật nào nữa rồi!”
Phó bí thư Tần vội vàng xua tay: “Không không không, không phải thế, là ba cô ấy tát, lúc ấy tôi không ngăn được, nhưng mà cái tát sau tôi đã chặn được rồi!”
Nhiếp Thành Thắng?
Lý Tông Dũng ngẩn ra: “Sao Nhiếp Thành
Thắng lại đến đây?”
“Là tôi mời ông ấy tới… dù sao ông ấy cũng là ba của Nhiếp Nhiên, nên biết chuyện này, thuận tiện cũng có thể khuyên cô ấy.”
Kết quả là không khuyên nổi. Còn hại anh ta bị mắng một trận.
Phó bí thư Tần oan ức oán thầm trong lòng.
Lý Tông Dũng để hồ sơ xuống, đi tới bên cạnh Nhiếp Nhiên, nhìn gương mặt vẫn chưa hết sưng của cô: “Vậy tại sao không bảo bác sĩ chữa cho cô ấy?”
Phó bí thư Tần nhỏ giọng nói: “Chữa rồi…”