Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1892
ÁM THỊ?
Lý Tông Dũng tiếp tục nói: “Con nhóc đó lừa chú, bảo chú phải đưa một nữ binh của đơn vị chúng ta qua đó, chú tưởng là nó có cách gì nên đưa người qua. Kết quả vừa gặp nó đã tát nữ binh kia một cái, còn đánh ngay trước mặt chú, cháu nói xem, không phải nó đang tìm phiền toái cho chú thì là gì? Nữ binh kia giận quá đi tố cáo con bé, thế nên mới có chuyện này.”
Hoắc Hoành nghĩ về hành động của cô, nhưng anh không có mặt nên không rõ lắm, chỉ dựa vào suy đoán của mình để nói: “Cô ấy không phải người dễ kích động, hay là nữ binh kia có vấn đề?”
“Không thể nào, ảnh của hai đứa bị chụp lúc Tết, mà Tết năm nay nữ binh ấy không ra khỏi đơn vị, sao chụp được?”
“Vậy có phải là cô ta tìm người chụp không?” Hoắc Hoành lập giả thiết.
Ở trong lòng Hoắc Hoành, Nhiếp Nhiên làm việc lý trí hơn tình cảm, cho nên có rất ít khả năng cô sẽ trút giận như người thường. Với tính cách của cô, cô sẽ nghĩ cách cứu mình sau đó xác định người mặc danh là ai rồi hóa bị động thành chủ động mới đúng.
Những giả thiết này cũng bị Lý Tông Dũng bác bỏ: “Không thể nào, lúc đó Nhiếp
Nhiên về nhà của mình, sao nữ binh ấy lại biết mà sai người nằm vùng ở thành phố A chứ?”
“Vậy… có phải cô ấy muốn ám thị chuyện gì không?” Một lúc sau, Hoắc Hoành đột nhiên hỏi.
Lý Tông Dũng ngẩn ra: “Ám thị?”
Có ám thị sao?
Hoắc Hoành càng nghĩ càng cảm thấy khả năng này rất lớn, nhưng bởi vì mình không
nắm rõ tình hình lúc đó nên nói với Lý
Tông Dũng: “Tư duy của cô ấy nhảy rất nhanh, có thể chú đã bỏ sót gì đó rồi.”
Anh hiểu rõ cô, trước đây khi giao đấu, có lúc anh cũng không ứng phó nổi. Hoắc
Hoành chưa bao giờ gặp nữ binh nào ngang tài ngang sức với anh.
“Chú nhất định phải nghĩ kỹ từng câu cô ấy nói mới được, nếu không sẽ không phát hiện ra đâu. Cô ấy làm việc rất cẩn thận, cũng rất khó hiểu.”
Nhiếp Nhiên luôn rất thông minh và bình tĩnh, phản ứng ngày đó của cô đúng là khác thường.
Khi ấy ông chỉ cho là Nhiếp Nhiên giận quá nên mới mất lý trí tát Lý Kiêu một cái.
Bây giờ được Hoắc Hoành nhắc nhở, ông mới cảm thấy hình như có vấn đề thật.
“Vậy chú phải nghĩ kỹ xem, để chú nghĩ lại…”
Hoắc Hoành nói: “Có gì thì gọi điện thoại cho cháu, điện thoại này của cháu bật 24/24 giờ.”
“Được.”
Hai người nói xong liền cúp điện thoại.
Lý Tông Dũng để điện thoại xuống, cau chặt mày lại, ánh đèn màu trắng sáng rực chiếu khắp phòng làm việc khiến bóng đêm ngoài cửa sổ càng thêm thẫm lại.
Ám thị…
Có sao?
Nếu ám thị là một cái tát, vậy liệu có khó hiểu quá không?
Đột nhiên trong đầu ông thoáng qua câu
Lý Kiêu nói với mình ngày đó.
Là cô ta bảo tôi tố cáo!
Mà không đúng lắm, câu này nghe sao cũng chỉ thấy mùi giận dỗi.
Dù là ám thị thì có cần tát mạnh thế không
Chẳng lẽ Nhiếp Nhiên không sợ Lý Kiêu giận thật à?
Còn nữa, tại sao Nhiếp Nhiên cho là Lý
Kiều hiểu được ám thị của cô?
Cô có tự tin về sự ăn ý của cả hai quá không?
Lý Tông Dũng bán tín bán nghi, cuối cùng vẫn quyết định ngày mai thẩm vấn Nhiếp
Nhiên trước rồi hãy nói.
Đêm lạnh như nước.
Lý Tông Dũng vẫn thức trắng cả đêm, đã gần một tuần ông không ngủ rồi.
Ông sắp xếp và kiểm tra lại toàn bộ hồ sơ của Phùng Anh Anh nhưng đến sáng vẫn không tra ra đầu mối gì, cuối cùng chỉ có thể đặt xuống, rửa mặt, mặc áo vào, lên xe rời khỏi đơn vị dự bị.
Lúc ông rời đi, thấy có những binh lính còn chưa có tiếng còi báo thức đã dậy huấn luyện ở trong sân.
Lúc này ông mới nhớ ra, chỉ còn mấy ngày nữa là đến sát hạch mùa đông.
Haiz…
Ông đã không còn lòng dạ đâu mà nghĩ chuyện sát hạch nữa, bây giờ trong đầu ông toàn là chuyện của Nhiếp Nhiên.