Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1889
ĐỪNG VÌ CÔ TA MÀ ĐÁNH MẤT SỰ CÔNG BẰNG
Lý Kiêu thấy Lý Tông Dũng bị mình chọc giận thì vô thức nhíu mày lại.
Nhưng cô vẫn bình tĩnh trả lời: “Bởi vì cô ta làm sai nên tôi muốn tố cáo.”
Câu này đã chọc giận Lý Tông Dũng, ông cười lạnh: “Tôi thấy không phải cô ấy sai, mà là cô ấy đánh nhầm cô, cho nên cô mới muốn tố cáo để trút căm phẫn!”
Lý Kiêu im lặng.
Nhưng như thế cũng đã rõ ràng rồi.
Lý Tông Dũng vỗ mạnh lên bàn, lần này vỗ mạnh đến nỗi làm cốc nước trên bàn đổ xuống, ướt mấy phần tài liệu. Nhưng ông
không quan tâm đến những thứ này nữa mà chỉ Lý Kiêu mắng: “Rốt cuộc cô có còn coi Tiểu đoàn trưởng là tôi ra gì không?!”
Lý Kiều bình tĩnh trả lời: “Không phải tôi không coi Tiểu đoàn trưởng ra gì, mà tôi cho là ở trong mắt Tiểu đoàn trưởng, trừ
Nhiếp Nhiên ra đã không còn ai khác.”
“Cô nói cái gì? Bây giờ cô đang chất vấn tôi à?”
Lý Tông Dũng uy nghiêm nhìn qua, mặc dù nhìn Lý Kiêu, nhưng An Viễn Đạo ở bên cạnh cũng bị vạ lây, cảm thấy như có một áp lực vô hình đè lên đầu quả tim. Anh ta vội vàng ra hiệu cho Lý Kiêu bớt bớt lại, tránh tự chuốc lấy khổ.
Không biết có phải An Viễn Đạo ra hiệu thành công không mà Lý Kiêu nói: “Không dám.”
Nhưng hoàn toàn không nghe ra ý xin tha thứ hoặc nhượng bộ.
An Viễn Đạo khẽ nhắm mắt lại, xong rồi, lần này chọc giận Tiểu đoàn trưởng thật rồi. Lâu lắm rồi anh ta chưa thấy Tiểu đoàn trưởng có vẻ mặt này.
“Cô còn dám tố cáo vượt cấp cơ mà, có gì không dám chứ!” Sắc mặt Lý Tông Dũng trầm đến mức có thể vắt ra nước.
Lý Kiêu như không cảm nhận được: “Tôi chỉ sợ Tiểu đoàn trưởng kỳ vọng quá nhiều vào Nhiếp Nhiên mà mất đi sự công bằng và chính trực vốn có mà thôi.”
“Nói bậy!”
Lý Tông Dũng đang định tiến lên thì An
Viễn Đạo nhanh chân đứng ra trước mặt
Lý Kiêu, tức giận mắng: “Lý Kiêu, cô có biết mình đang nói gì không? Một nữ binh nhỏ bé như cô mà dám nói chuyện với Tiểu đoàn trưởng như vậy hả? Đây là điều quân đội dạy cô à? Không có chút phép tắc nào hết!”
Chỉ có Nhiếp Nhiên mới làm thế.
Nhưng lúc đối mặt với Tiểu đoàn trưởng,
Nhiếp Nhiên cũng chưa dám làm thế này đâu.
Chẳng lẽ cái tát kia đã chạm đến cảm xúc phản nghịch nhất trong lòng Lý Kiêu rồi à?
“Chuyện này… Tiểu đoàn trưởng, chúng ta nên làm sao đây?” An Viễn Đạo khó xử.
Lý Tông Dũng siết chặt hai nắm tay, ngực phập phồng, dễ thấy là bị lời Lý Kiêu chọc tức.
Ông nổi giận: “Còn thế nào nữa, đương nhiên là nhanh chóng điều tra rồi! Nhất định phải nhanh hơn bên kia mới được!”
Nếu không họ sẽ trở thành bên bị động, hy vọng cứu Nhiếp Nhiên càng mong manh hon.
An Viễn Đạo máy móc gật đầu nói: “Vâng vâng vâng…”
Sau đó cũng chạy nhanh ra ngoài.
Lý Tông Dũng đập mạnh lên bàn, mắng thầm: Nhiếp Nhiên này đúng là giỏi tìm phiền phức cho mình!
Nếu không có cái tát của cô, Lý Kiêu sẽ không trở nên thế này.
Chuyện của Hoắc Hoành còn chưa làm xong mà lại mọc ra vụ án giết người.
Đúng là một mớ bòng bong!