Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1887
LẦN TRẢ THÙ NÀY QUÁ ĐỘC ÁC
Mà trên thực tế, cô tức giận bao nhiêu thì đám người ở đây cùng với đám người trong sân huấn luyện đang vểnh tai nghe cũng kinh ngạc bấy nhiêu.
Nghiêm Hoài Vũ vốn muốn xông lên chất vấn dừng bước lại.
Hóa ra mấy ngày trước Lý Kiêu được Tiểu đoàn trưởng đưa đi gặp Nhiếp Nhiên.
Mọi người còn giật mình khi Nhiếp Nhiên đánh Lý Kiêu hơn.
Cái tát kia thế mà lại là do Nhiếp Nhiên đánh?!
Hình như vì Nhiếp Nhiên cho rằng Lý Kiêu tố cáo cô?!
Trời ơi…
Vậy có phải tình cảm giữa hai người hoàn toàn rạn nứt rồi không?
Hai người này không những tàn nhẫn với mình mà còn tàn nhẫn với đối phương nữa.
Một người tát đối phương.
Người còn lại thì dồn đối phương vào chỗ chết.
Lần này chỉ sợ Nhiếp Nhiên gặp phiền phức thật rồi.
An Viễn Đạo vẫn còn đang nhìn vào mặt Lý
Kiêu: “Mặt cô… là bị cô ấy đánh à?”
“Đúng vậy. Nếu như sĩ quan huấn luyện An không tin, có thể đi tìm Tiểu đoàn trưởng hỏi xem.”
An Viễn Đạo không dám tin: “Sao có chuyện này được chứ?”
Nhiếp Nhiên tát Lý Kiêu? Có phải có gì hiểu lầm không?
An Viễn Đạo rất muốn nói thay cho Nhiếp
Nhiên, nhưng lại nghĩ đến chuyện mình còn bị Nhiếp Nhiên bỏ thuốc, nói gì là một cái tát này. Với tính cách của Nhiếp Nhiên, cô thật sự làm được chuyện này.
Lý Kiêu nói: “Tóm lại, em chắc chắn sẽ tố cáo. Thầy cũng đừng vì tình cảm cá nhân mà thiên vị.”
Cô và Nhiếp Nhiên nói chuyện không giống nhau. Nhiếp Nhiên nói chuyện hay hỏi ngược lại, làm người khác nghẹn họng. Mà
Lý Kiêu thì dùng câu khẳng định, giống như con người cô, chính trực cương nghị, giống tác phong của quân nhân.
Nói xong, Lý Kiêu định đi qua anh ta.
Đúng lúc này, An Viễn Đạo lạnh giọng nói:
“Bây giờ người có tình cảm cá nhân là cô!
Cô có chứng cứ gì chứng minh chuyện cổ tố cáo là thật không?”
Mặc dù anh ta không thể giải thích cho hành động của Nhiếp Nhiên, nhưng cũng không đồng ý với cách làm lợi dụng việc công để trả thù riêng của Lý Kiêu.
Có lẽ Nhiếp Nhiên không nên tát, thậm chí sỉ nhục cô ấy. Nhưng cách làm này của Lý
Kiều cũng chẳng vẻ vang gì.
“Nếu qua điều tra mà phát hiện chuyện cô tố cáo là giả, vậy quân đội cũng sẽ xử lý cô theo quy định.” An Viễn Đạo nhắc nhở.
“Em không có chứng cứ không có nghĩa là chuyện này không khả nghi. Nếu Nhiếp
Nhiên vô tội thật, cho dù có bị điều tra cũng không sao. Còn em, đơn vị muốn phạt thì em nhận. Từ lúc em tố cáo là em đã chuẩn bị tâm lý xong rồi, nhưng nếu như cô ta không vô tội, thế thì coi như em có công lớn, hy vọng đến lúc đó đơn vị có thể khen thưởng em.”
Lý Kiêu không sợ mà nhìn chằm chằm An
Viễn Đạo, An Viễn Đạo có tức cũng chẳng làm gì được: “Cô!”
Anh ta thế mà không biết rằng Lý Kiêu cũng giỏi ăn nói đến vậy. Cái cấu vật họp theo loài đúng là chẳng sai một chút nào.
Chẳng trách ban đầu Lý Kiêu và Nhiếp
Nhiên lại chơi cùng nhau.
Nhìn An Viễn Đạo tức giận thở hổn hển, Lý
Kiều lạnh lùng nói: “Nếu thấy không còn gì thì em đi huấn luyện đây.”
Chưa đi được mấy bước, cô bỗng quay lại nói: “Còn một tuần nữa là đến buổi sát hạch mùa đông rồi, em rất mong cô ta về kịp.”
Cô không nói lời này thì thôi. Bây giờ thốt ra thì liền thu hút ánh mắt khó tin của mọi người.
Lý Kiêu cố ý không muốn cho Nhiếp Nhiên trở lại thi!
An Viễn Đạo quát: “Không được, cô phải cùng tôi đến phòng làm việc của Tiểu đoàn trưởng!”
Nói xong, anh ta kéo cô đến phòng làm việc của Lý Tông Dũng.
“Người… người đó… vẫn là chị Kiêu của tôi sao?” Hà Giai Ngọc đứng ngây ra, dè dặt hỏi.
Cô ta chưa bao giờ thấy chị Kiều như vậy, vừa xa lạ vừa đáng sợ.
“Tôi bỗng có dự cảm xấu là có thể lần này
Nhiếp Nhiên lại bỏ lỡ buổi sát hạch mùa đông rồi.” Thi Sánh nặng nề nói.
Giờ Nhiếp Nhiên đang bị điều tra, nếu lại gặp người tố cáo thì thời gian điều tra sẽ bị kéo dài vô hạn. Bỏ lỡ buổi sát hạch này thì cô sẽ phải rời khỏi đơn vị dự bị với con điểm 0. Chỉ nghĩ thôi mà Thị Sảnh đã cảm thấy không lạnh mà run.