Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1886
CÔ ĐỪNG LÀM LOẠN
Nghe thấy tiếng nói, Lý Kiêu khựng lại. Nhưng cô không quay đầu mà chỉ dừng một giây ngắn ngủi rồi tiếp tục nói: “Phó bí thư Tần, nếu chuyện Nhiếp
Nhiên vi phạm kỷ luật lần này đã có chứng cứ xác thực rồi, tôi khuyên anh nên điều tra kỹ Nhiếp Nhiên từ đầu tới cuối, đây chính là một mạng người đấy, năm đó cha mẹ của Phùng Anh Anh cũng bởi vì chuyện này mà sốc lắm, còn bất tỉnh nhân sự. Khi đó tôi chỉ là một tân binh, không có năng lực điều tra kỹ, tôi hy vọng anh có thể sửa lại án xử sai cho Phùng Anh Anh.”
Phó bí thư Tần hơi do dự.
“Như vậy mới có thể thể hiện sự công bằng của luật pháp đối với mỗi người!”
Phó bí thư Tần còn chưa kịp nói chuyện thì điện thoại đã bị cúp.
“Tút… tút… tút…”
Ban đầu Phó bí thư Tần còn tưởng là mình nghe nhầm, anh ta nhìn ống nghe, nghe lần nữa mới xác định đúng là bị cúp thật rồi.
“Nữ binh này sao lại nóng nảy như thế chứ, nói cúp là cúp…” Anh ta cạn lời.
Thực ra anh ta đã hiểu lầm Lý Kiêu rồi.
Không phải Lý Kiêu chủ động ngắt, mà là bị người khác dập máy.
“Tôi hỏi cô đang làm gì thế!” Người vừa nãy nắm chặt điện thoại của cô trong tay, lạnh giọng chất vấn.
Lý Kiêu nhắc nhở: “Sĩ quan huấn luyện An, bây giờ là thời gian nghỉ trưa, hơn nữa hôm nay là ngày nghỉ, em gọi điện thoại cũng không vi phạm kỷ luật.”
An Viễn Đạo cau chặt mày lại, hỏi: “Vào ngày nghỉ mà cô gọi điện thoại cho ai?”
Hai người đứng cách của sân huấn luyện không xa, hơi lớn tiếng là người trong sân huấn luyện có thể nghe thấy.
“Chuyện gì thế?” Mấy người trong lớp 6 cảm thấy kỳ lạ.
Thi Sảnh cũng tò mò: “Không biết, chuyện gì vậy?”
An Viễn Đạo đột nhiên nâng cao giọng, mắng: “Tôi hỏi cô đấy, nói đi!”
Lý Kiêu không có phản ứng gì, mà những người ở trong sân lại bị giật nẩy mình.
“Tôi hỏi cô đấy, cô câm hay điếc hả!”
Lý Kiểu chỉ đành trả lời: “Phó bí thư Tần.”
“Làm gì?”
“Công khai tố cáo.”
“Tố cáo ai!”
“Nhiếp Nhiên.”
An Viễn Đạo đi từ xa đến nên không nghe rõ những lời trước đó, chỉ mơ hồ nghe thấy hai chữ Nhiếp Nhiên, lúc này anh ta rất kinh ngạc: “Cô tố cáo Nhiếp Nhiên? Tại sao?”
Tiểu đoàn trưởng Lý vì chuyện Nhiếp
Nhiên mà lo lắng mất ăn mất ngủ mấy ngày, thế mà Lý Kiêu còn muốn tố cáo?!
Hà Giai Ngọc không biết từ đâu nhảy ra, kinh hãi hô lên: “Chị Kiêu, chị điên rồi à?
Tự dưng chị tố cáo chị Nhiên làm gì?”
Hà Giai Ngọc vốn định nghe lén thì nghe thấy câu này, cô ta trợn mắt nhìn Lý Kiều.
Mấy người đang định kéo Hà Giai Ngọc về cũng dừng lại, kinh ngạc nhìn Lý Kiêu.
“Tại sao cô phải tố cáo cô ấy?” Lúc này An
Viễn Đạo không có tâm trạng quan tâm bọn họ, anh ta tiếp tục hỏi Lý Kiêu.
xứng sao? Thành tích của em tốt nhất trong năm người này, em cần phải tranh với cô ta à? Lại còn nói em nặc danh tố cáo.
Được! Nếu cô ta một lòng cho là em nặc danh tố cáo, tát em ở trong phòng tiếp khách, thế thì em cần gì phải khách khí với cô ta, vô duyên vô cớ bị oan, không bằng làm thật luôn đi!”
Lý Kiêu chưa bao giờ kích động, cũng chưa bao giờ nói nhiều thế này. Có thể thấy cô căm phẫn thế nào.