Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1885
DÍNH DÁNG ĐẾN MỘT VỤ ÁN GIẾT NGƯỜI
Phó bí thư Tần cau mày hỏi: “Không thấy tôi đang thẩm vấn à?”
Binh lính kia nhanh chóng đi tới bên cạnh anh ta, ghé tai nói: “Có người gọi điện tìm anh.”
“Tìm tôi?” Phó bí thư Tần nhíu mày lại.
Người kia gật đầu: “Vâng.”
“Không được, bây giờ tôi đang thẩm vấn, bảo lát nữa gọi lại đi.”
Phó bí thư Tần xua tay, bảo cậu ta rời đi.
Cậu lính tỏ ra khó xử, nói: “Không được,
người kia nói phải tìm anh ngay, bởi vì chuyện này vô cùng quan trọng, liên quan đến vụ án của chúng ta lần này.”
Chuyện liên quan đến vụ án này?
Phó bí thư Tần trông cậu ta không giống nói đùa, anh ta suy nghĩ mấy giây mới đứng lên cùng cậu ta.
Cửa vừa đóng lại, anh ta đã vội hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì thế?”
Binh lính kia trả lời: “Nữ binh hai ngày trước tới đây gọi điện thoại cho chúng ta, cô ấy nói muốn công khai tố cáo Nhiếp
Nhiên.”
Phó bí thư Tần trợn mắt: “Công khai tố cáo?”
Người kia trả lời: “Đúng vậy, nói là muốn công khai tố cáo Nhiếp Nhiên khi ở đội tân binh đã vi phạm kỷ luật còn nghiêm trọng hơn chuyện này.”
“Có thật không? Vậy bây giờ tôi đi nghe điện thoại, cậu ở đây canh chừng.”
Phó bí thư Tần bước nhanh đến phòng làm việc của mình. Anh ta hít một hơi thật sâu, cố gắng ổn định lại hơi thở do chạy nhanh, rồi nói: “A lô.”
Người bên kia trả lời: “Là Phó bí thư Tần sao?”
“Đúng đúng đúng, là tôi!”
Sau khi chắc chắn người nghe điện thoại là
Phó bí thư Tần, người kia mới tiếp tục nói:
“Phó bí thư Tần, tôi là Lý Kiêu, chính là nữ binh ngày đó đến cùng Tiểu đoàn trưởng
Lý.”
“Chào cô chào cô, tôi nhớ cô rồi, vết thương trên mặt cô đã đỡ hơn chưa?”
Giọng nói trong trẻo của Lý Kiêu lại vang lên: “Tôi không sao, cảm ơn Phó bí thư Tần quan tâm.”
“Không sao thì tốt, không sao thì tốt. Vậy hôm nay cô gọi điện thoại tới là có chuyện gì quan trọng tìm tôi à?”
Nói chuyện mấy câu, Phó bí thư Tần đi thẳng vào chủ đề chính.
Lý Kiều cũng không vòng vo, trả lời thẳng:
“Có! Tôi muốn tố cáo Nhiếp Nhiên.”
Buổi sáng hôm đó cô vốn định đến phòng làm việc của Lý Tông Dũng, nhưng đi tới nửa đường, cô bỗng cảm thấy Lý Tông
Dũng chưa chắc sẽ thụ lý.
Bởi vì ai cũng nhìn ra được Lý Tông Dũng thiên vị Nhiếp Nhiên, bây giờ Nhiếp Nhiên xảy ra chuyện lớn đến thế mà cô còn công khai tố cáo, chỉ sợ Lý Tông Dũng sẽ đè chuyện này xuống.
Cho nên cô quay lại, bảo ba mình tìm giúp số điện thoại của Phó bí thư Tần, mất mấy ngày mới gọi được cuộc điện thoại này.
hiện thời gian Phùng Anh Anh chết trùng khớp với thời gian Nhiếp Nhiên trả phép về đơn vị, hơn nữa khi đó Nhiếp Nhiên xin nghỉ rời khỏi đơn vị cũng đột ngột, không hề có lý do.”
Phó bí thư Tần thắc mắc: “Vậy tại sao lúc ấy mọi người không bắt cô ấy lại?”
“Bởi vì khi đó chúng tôi không có chứng cứ chứng minh là cô ta ra tay.”
Không có chứng cứ
Dây thần kinh vốn cẳng thắng của Phó bí thư Tần lập tức thả lỏng: “Nếu như không có chứng cứ, hơn nữa lúc ấy cũng điều tra rồi, vậy việc tố cáo của cô không thể thành lập được.”
“Tôi không có chứng cứ, không có nghĩa là chuyện này không có điểm khả nghi. Chắc anh cũng biết Nhiếp Nhiên thông minh thế nào rồi, nếu không cũng sẽ không được phái ra ngoài thi hành nhiệm vụ nhiều lần như vậy.”
Lý Kiêu thấy anh ta không nói gì lại nói:
“Phó bí thư Tần, đây chính là một mạng người, anh sẽ không bởi vì một câu nói lúc ấy điều tra rồi mà bỏ qua chuyện này chứ?
Trước đây Phùng Anh Anh lựa chọn vào quân đội là vì tin tưởng quân đội, anh đừng để bầu nhiệt huyết của cô ấy lạnh đi, cuối cùng còn khiến cô ấy chết không nhắm mắt…”
Lý Kiêu mới nói được một nửa, đột nhiên, sau lưng truyền đến một giọng nói: “Cô đang làm gì thế?”