Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1884
CÔ ẤY VỐN ĐÃ CHẾT RỒI
Phó bí thư Tần cướp lời: “Lần này ba cô đến đây là muốn khuyên cô hợp tác với chúng tôi, chỉ cần cô nói thật tất cả mọi chuyện, chúng tôi sẽ chỉ phạt nhẹ thôi! Hơn nữa, lúc đầu cô cũng đã đồng ý chỉ cần chúng tôi cho cô gặp người, cô sẽ hợp tác với chúng tôi, đúng không?”
Nhiếp Nhiên lại nhổ một ngụm máu nữa ra, khẽ mỉm cười nói: “Tôi không hợp tác à? Không phải tôi vẫn luôn bị giam, chờ để hợp tác đó sao?”
Lần này Phó bí thư Tần buông Nhiếp
Thành Thắng ra, đi đến trước mặt Nhiếp
Nhiên, cau mày nói: “Nhưng cô không nói một câu nào cả, sao có thể gọi là hợp tác được?”
Phó bí thư Tần run lên, biết cô đang ám chỉ điều gì, anh ta chỉ có thể gật đầu, nói:
“Đúng…”
“Cho nên ông đừng có hành động theo cảm tính, mà chắc ông tới cũng không phải để khuyên tôi đâu nhỉ, cần gì phải bày ra cái dáng vẻ đau lòng nhức óc đó?” Nhiếp
Nhiên mỉa mai.
“Mày… mày…!” Nhiếp Thành Thắng tức giận run rẩy chỉ Nhiếp Nhiên: “Phó bí thư
Tần, người này tôi không quản được, cũng không muốn quản nữa, cậu cứ làm theo quy định của quân đội đi, kết quả gì tôi cũng đồng ý, không có ý kiến gì hết.”
Nói xong, ông ta đẩy mạnh hai binh lính ra, sắc mặt đen như than, trong giọng nói lạnh như băng lộ ra sự tức giận: “Bắt đầu từ hôm nay, mày không còn là con gái của tao nữa, tao coi như con gái tao đã chết rồi!”
Sau đó ông ta đi ra cổng đơn vị.
Rõ ràng ông ta vứt Nhiếp Nhiên ở đây không thèm lo nữa.
Nhiếp Nhiên phì cười, lẩm bẩm: “Con gái ông vốn đã chết rồi, là bị ông giết chết…”
Câu nói của cô bị gió lạnh thổi bay mất.
“Mau mau mau, đi mời Sư đoàn trưởng
Nhiếp lại đây!”
Nhiếp Nhiên thấy Phó bí thư Tần vẫn muốn kéo Nhiếp Thành Thắng lại thì nói:
“Vô ích thôi, ông ta sẽ không quay lại đâu, dù sao cũng không phải một lần hai lần ông ta vứt bỏ tôi, chẳng có gì ngạc nhiên cả. Mau đưa tôi đến phòng y tế đi, tôi sắp mất máu quá nhiều mà chết rồi.”
Nói xong cô đi tới phòng y tế.
Vừa rồi Nhiếp Thành Thắng tát cô một cái chỉ là cho mình một cái cớ tức giận bỏ đi.
Đọc truyện tại Web Truyen Online . com
May mà cô cũng muốn có cơ hội để trở mặt với ông ta, lần này hai người đều đạt được mục đích của mình, coi như hai bên cùng thắng.
Phó bí thư Tần ngẩn ra.
Vứt bỏ cô không chỉ một lần hai lần?
Chẳng có gì ngạc nhiên?
Đây… đây… đây…
Đây là ba con ruột sao?
Nhưng đây là chuyện nhà người ta, Phó bí thư Tần không tiện nói thêm gì, chỉ có thể nhìn Nhiếp Thành Thắng rời đi rồi cùng
Nhiếp Nhiên đến phòng y tế.
Lần này Nhiếp Nhiên bị đánh trất nặng, mấy ngày không mở miệng, cũng chẳng ăn gì được.
Mãi mới được nghỉ ngơi mấy ngày, song cuối cùng cô vẫn không tránh được số phận bị thẩm vấn.
Nhiếp Nhiên ngồi trên ghế, dáng vẻ bình thản, nhưng thực ra cô đang suy nghĩ rằng đã nhiều ngày thế rồi mà sao vẫn không có tí động tĩnh nào.
“Nhiếp Nhiên, tôi khuyên cô nên thẳng thắn nói ra đi, cô lãng phí thời gian cũng chẳng thể giảm bớt tội đâu, thậm chí còn bị phạt nặng hơn nữa kìa.” Vì sợ xảy ra sai sót nên lần này Phó bí thư Tần đích thân thẩm vấn.
Nhiếp Nhiên nhún vai: “Tôi hợp tác mà, tôi nói không hợp tác lúc nào, nhưng tại nhiều chuyện quá, mà đầu óc tôi lại không được tốt, cần thời gian dài để nhớ lại.”
Phó bí thư Tần cau mày lại, sắc mặt hơi sầm xuống: “Không phải tôi đang đùa với cô đâu, cô đừng tưởng có Tiểu đoàn trưởng
Lý chống lưng là cô muốn làm gì thì làm.
Tôi nói cho cô biết, không có chuyện đó đầu! Chuyện tra tấn đúng là sai sót trong công việc của chúng tôi, nhưng như thế không có nghĩa là cô có thể mặc sức trì hoãn.”
“Tôi cũng không nói đùa với anh, bây giờ tôi đang nghĩ xem nên nói với anh thế nào thật mà.” Nhiếp Nhiên chống tay lên cằm, trông giống như đang suy nghĩ, nhưng càng khiến người ta cảm thấy cô đang kéo dài thời gian hơn.
Phó bí thư Tần vỗ bàn, quát: “Đồng chí
Nhiếp Nhiên! Cô…”
Còn chưa nói xong, cửa phòng thẩm vấn đột nhiên được mở ra, một người thò đầu vào, nhẹ giọng gọi một tiếng: “Phó bí thư
Tần.”