Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1883
LẠI MỘT CÁI TÁT NỮA
Tuy ông ta không biết chuyện này thật, nhưng là ba ruột, mỗi lần gặp phải chuyện kiểu này đều không ủng hộ con gái mình, tin tưởng con gái mình, tìm cách giải quyết cho cô, mà dùng một câu nói đẩy hết trách nhiệm đi.
Nói thật, Phó bí thư Tần cũng cảm thấy kinh ngạc.
Đây rốt cuộc có phải là ba ruột không?
Dù nghi vấn, Phó bí thư Tần vẫn không quên chức vụ của mình, trấn an ông ta:
“Ông đừng kích động, chúng tôi đã tìm
Tiểu đoàn trưởng Lý rồi, nhưng vấn đề bây giờ là…”
“Nếu đã tìm Tiểu đoàn trưởng Lý rồi, vậy còn đến tìm tôi làm gì! Chuyện này tôi thật sự không biết gì cả, tôi không biết nó ở trong đơn vị rốt cuộc đã làm gì! Các cậu cũng đừng đến tìm tôi, trong đơn vị của tôi còn có rất nhiều việc phải làm, phải đi ngay bây giờ. Chuyện này cứ để cho Tiểu đoàn trưởng Lý xử lý đi, dù sao Nhiếp
Nhiên cũng là người của ông ấy, cứ vậy đi.”
Nhiếp Thành Thắng vội vàng thu dọn đồ đạc trả lại cho Phó bí thư Tần, chuẩn bị rời đi cứ như tránh ôn dịch.
Phó bí thư Tần lập tức hỏi: “Vậy… vậy ông có muốn đi gặp Nhiếp Nhiên không?”
Vốn dĩ anh ta gọi Nhiếp Thành Thắng là để ông ta khuyên Nhiếp Nhiên, ai ngờ Nhiếp
Thành Thắng lại có phản ứng như thế.
“Không cần! Phó bí thư Tần, các cậu muốn làm gì thì cứ làm đi, tôi tuyệt đối không có bất cứ ý kiến gì cả. Thế mà nó dám làm ra chuyện gây hại cho quân đội, cứ để nó tự nhận lấy hậu quả đi!”
Nhiếp Thành Thắng rời khỏi phòng làm việc.
“Thế này… Sư đoàn trưởng Nhiếp… Sư đoàn trưởng Nhiếp…” Phó bí thư Tần đi theo: “Sư đoàn trưởng Nhiếp, ông nói chuyện với Nhiếp Nhiên đi, chỉ một lát…”
“Tôi đã nói rồi, chuyện này cậu bảo Tiểu đoàn trưởng Lý xử lý đi, tôi không rảnh, hơn nữa xảy ra chuyện ở đơn vị dự bị, liên quan gì đến tôi?” Nhiếp Thành Thắng đi thẳng ra khỏi tòa nhà văn phòng.
“Nhưng cô ấy là con gái của ông mà…”
Phó bí thư Tần vẫn muốn khuyên tiếp, ai ngờ Nhiếp Thành Thắng lại nói: “Nó làm ra chuyện có hại cho quân đội, bắt đầu từ hôm nay, nó không còn là con gái của tôi nữa! Tôi không có loại con gái này! Phó bí thư Tần, cậu muốn gì thì cứ làm đi.”
Sau khi nói xong, ông ta đi ra khỏi cửa tòa văn phòng.
“Nhưng mà…”
Phó bí thư Tần vẫn muốn khuyến mấy câu nữa, ai ngờ mới vừa đi ra, đã thấy Nhiếp
Thành Thắng dừng lại.
Phó bí thư Tần mất đà, suýt nữa va vào ông ta.
Nhiếp Thành Thắng đột nhiên bước nhanh về phía trước.
Sau đó, Phó bí thư Tần nghe thấy tiếng quát giận dữ của Nhiếp Thành Thắng:
“Nghiệp chướng!” Cùng với một tiếng tát lanh lảnh vang lên.
Phó bí thư Tầm nhìn kỹ mới thấy đúng lúc này Nhiếp Nhiên được đưa từ phòng y tế về, thế là hai cha con gặp nhau.
Binh linh sau lưng cô giật mình, đứng ngẩn ra.
Phó bí thư Tần đi nhanh đến ngăn cản cánh tay đang giơ lên chuẩn bị tát một cái nữa của ông ta, lên tiếng khuyên: “Đừng mà, Sư đoàn trưởng Nhiếp, ông đừng kích động…”
Ông ta giãy ra khỏi tay Phó bí thư Tần, lao về phía Nhiếp Nhiên: “Thế mà mày dám cấu kết với loại người đó, còn lừa tao là về đơn vị! Mày là một đứa con gái, có biết xấu hổ không hả?”
Hai binh lính thấy Phó bí thư Tần ra hiệu liền vội vàng bảo vệ Nhiếp Nhiên, giữ lấy
Nhiếp Thành Thắng.
“Nói đi, bây giờ bị bắt được rồi lại giả câm à? Khoảng thời gian trước không phải diễn trước mặt tao hay lắm sao!” Nhiếp Thành
Thằng kích động chất vấn.
Nhiếp Nhiên thì vô cùng bình tĩnh. Cô lau vết máu ở khóe miệng, dùng đầu lưỡi ɭϊếʍƈ khoang miệng mình, phát hiện chảy đầy máu rồi.
Cái tát này đúng là mình thật.
So với cái tát này, cái tát mà cô dành cho Lý
Kiêu chẳng đáng là gì cả.
Phó bí thư Tần thấy vết máu chảy từ khóe miệng Nhiếp Nhiên xuống, cảm thấy có lỗi với nữ binh này.
Mới vào được mấy hôm, trước là bị còng mấy ngày, sau lại bị tát mạnh như thế.
Lần này chỉ sợ lại phải về phòng y tế rồi.
Nhiếp Nhiên nhổ một ngụm máu ra, ngẩng đầu lên, bình thản nhìn Nhiếp Thành
Thắng, hỏi: “Ông muốn tôi nói gì?”