Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1881
T rừ Lý Kiêu ra, Diệp Trân cũng dậy rất sớm.
Bà ta dậy sớm thế là vì một cuộc điện thoại. Lúc này bà ta trốn ở trong phòng thay đồ nói chuyện điện thoại với người kia.
“Cậu nói nó hiểu lầm chiến hữu của mình tố cáo nó? Ha ha ha ha. tốt tốt tốt, rất tốt!
Cực kỳ tốt!” Ở đó ngoại trừ đội trưởng Hứa ra, bà ta còn nhờ một người nữa chú ý tin tức của Nhiếp Nhiên. Nghe thấy chiều hôm qua Nhiếp Nhiên hiểu nhầm người khác, còn tát đối phương một cái, Diệp Trân bật cười ra tiếng.
Nhưng vì Nhiếp Thành Thắng sắp dậy nên bà ta chỉ có thể che miệng lại.
Trước đó, lúc nghe thấy đội trưởng Hứa bị giam, bà ta còn ưu sầu mấy ngày, sợ bị lộ, nhưng giờ lại nghe thấy Nhiếp Nhiên tát một nữ binh của đơn vị dự bị ngay trước mặt Phó bí thư Tần.
Sáng sớm nghe được một tin tức tốt khiến Diệp Trân vui tươi hơn hẳn những ngày qua, sau khi cúp điện thoại, bà ta đi xuống tầng, lúc nói chuyện với người trong phòng bếp cũng không nén được ý vui.
Đám người trong phòng bếp vừa mừng vừa lo.
Mấy ngày này, sắc mặt bà ta rất khó coi, chỉ cần Sư đoàn trưởng Nhiếp rời khỏi nhà, bà ta sẽ mắng mỏ bọn họ đủ chuyện.
Không ngờ hôm nay bà ta như biến thành một người khác.
Dù là thể thì họ vẫn cẩn thận từng li từng tí.
Ai biết liệu bà ta có đột nhiên trở mặt không.
Bà chủ này lật mặt còn nhanh hơn lật sách.
Cả buổi sáng cứ thấy Diệp Trân đi đi lại lại trong phòng bếp và phòng khách, mặt mày tươi tỉnh.
Nhiếp Thành Thắng ngồi đọc báo cũng phát hiện ra, cau mày nói: “Sáng sớm mà bà làm gì mà đi đi lại lại thế.” “Tôi thấy trời sắp nóng lên rồi nên kiểm tra chút, bảo bọn họ tổng vệ sinh cho nhà cửa sáng sủa hơn.” Diệp Trân đứng ở trên cầu thang, nói.
“Để lát nữa hãy kiểm tra, bây giờ bà ngồi xuống đi, bà đi đi lại lại làm tôi hoa cả måt.” Nhiếp Thành Thắng vừa mới dứt lời, chuông điện thoại trong nhà đã vang lên.
Diệp Trân chủ động đi nghe điện thoại, vừa nghe thấy là điện thoại của Phó bí thư Tần, đáy mắt bà ta lóe lên sự vui vẻ.
Cuối cùng cũng đến rồi!
Bà ta bảo Phó bí thư Tần chờ một lát rồi đi đến phòng khách nói với Nhiếp Thành Thắng. Nhiếp Thành Thắng nghe thấy liền tò mò.
Đang yên đang lành Phó bí thư Tần gọi điện thoại cho mình làm gì?
Hơn nữa mới sáng sớm ra, có chuyện gì mà gấp như vậy, lại gọi thẳng đến nhà?
“Bà có chắc là Phó bí thư Tần không?” Nhiếp Thành Thắng hỏi lại.
“Đúng vậy, anh ta nói mình là Phó bí thư Tần, bảo có chuyện rất quan trọng muốn nói với ông, bảo ông lập tức nghe điện thoại.” Diệp Trân đè nén sự vui sướng trong lòng, cố gắng nói với ông ta bằng giọng bình thường.
Nhiếp Thành Thắng nhíu mày lại, để tờ báo trong tay xuống, đi tới cạnh điện thoại cầm lên.
Diệp Trân dựng tai lên nghe ngóng.
Nhiếp Thành Thắng kinh ngạc hỏi: “Mời tôi qua một chuyến? Đang yên đang lành sao phải gọi tôi qua đó?” Diệp Trân không nghe rõ bên kia nói gì, nhưng bà ta gần như đã biết rồi.
Người bên kia điện thoại vừa nói xong, Nhiếp Thành Thắng đã gật đầu: “Được, tôi biết rồi, bây giờ tôi sẽ qua đó ngay.” Diệp Trân hỏi: “Sao thế?” Nhiếp Thành Thắng sầm mặt xuống, bước nhanh đến sofa, cầm áo mặc vào rồi ném lại một câu: “Hình như Nhiếp Nhiên xảy ra chuyện, bây giờ tôi qua đó, không ăn sáng đâu.” Bà ta cười thầm: “Vậy ông đi đường cẩn thận nhé.” Xe được lái ra khỏi nhà, nụ cười trên khóe miệng Diệp Trân mới lộ ra.
“Mẹ?” Nhiếp Dập vừa dậy liền gọi bà ta một tiếng.
Diệp Trân vui vẻ nói với Nhiếp Dập: “Hôm nay ba con có việc không ăn sáng, hai mẹ con chúng ta ăn đi.” “Mẹ, có chuyện gì mà mẹ vui thế?” Nhiếp Dập cảm thấy không bình thường.
Diệp Trân hoàn hồn lại: “À thì… mẹ vui vì được ăn sáng cùng con thôi, nào nào nào, ăn nhiều chút, lát nữa mẹ sẽ đưa con đi hoc.” Nói rồi bà ta lại gắp một miếng bánh mì vào trong đĩa của Nhiếp Dập, còn trong lòng thì đang âm thầm mong đợi dáng vẻ nổi điên của Nhiếp Thành Thắng sau khi gặp Nhiếp Nhiên.
Lần này… con nhóc đó chết chắc rồi!