Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1880
RỐT CUỘC LÀ VÌ SAO?
Lý Tông Dũng khựng lại: “Cô yên tâm, chỉ cần cô vô tội, tôi nhất định sẽ nghĩ cách cứu cô ra, chỉ là thời gian quá gấp, có thể khoảng thời gian này tôi sẽ không tới đây, cô an phận một chút.”
“Yên tâm, ngài sắp có rất nhiều thời gian rồi.”
Câu nói ông nói gà bà nói vịt này của
Nhiếp Nhiên khiến Lý Tông Dũng nhíu mày lại, nhưng ông chỉ cho là cô đang nói linh tinh mà thôi, nên vội vàng dặn dò cô mấy câu rồi rời đi.
Thấy Lý Tông Dũng đi, cửa sắt lại bị đóng vào, cơ thể Nhiếp Nhiên giống như hoa tươi mất nước, mệt mỏi dựa vào ghế.
Hai bàn tay bị thương bởi vì vừa nãy hành động quá mạnh nên trên băng gạc màu trắng lại bị nhuộm một mảng đỏ lớn.
Lý Kiêu…
Cô nhắm mắt lại, thầm đọc cái tên này hết lần này đến lần khác.
Mà lúc này người trong cuộc đang ngồi trong xe của Lý Tông Dũng, dùng túi đá chườm lên mặt, đáy mắt lạnh lùng.
Mười phút sau, Lý Tông Dũng cũng lên xe, thấy Lý Kiều như vậy, ông cau mày hỏi: “Cô có sao không?”
Chuyện này ông ít nhiều cũng có chút trách nhiệm, dù sao là ông đưa cô đến đây.
Lý Kiêu lắc đầu: “Không có vấn đề gì quá lớn.”
“Cô… đừng trách cô ấy, có thể là bởi vì bị tra tấn, bỏ đói mấy ngày nên không tỉnh táo.”
Lý Tông Dũng nhìn nửa gương mặt bị
Nhiếp Nhiên tát sưng lên của Lý Kiêu, cảm thấy hơi áy náy, nên lúc giải thích thay cho
Nhiếp Nhiên cũng thấy lúng túng.
Ông cảm thấy lúc này mà còn nói thay
Nhiếp Nhiên thì đúng là hơi thiên vị thật.
Nhưng Lý Kiêu không để ý, cô chỉ chú ý đến câu nói kia.
“Ngài nói cô ấy bị tra tấn à?”
Lý Tông Dũng gật đầu: “Ừ, bị còng mấy ngày liền, cổ tay cũng rách hết, toàn bộ còng tay đều găm vào trong thịt, cho nên mong cô đừng để ý.”
Còng tay găm vào trong thịt?
Phải nghiêm trọng thế nào mới bị găm vào thế?
Trên đường đi, vẻ mặt Lý Kiêu vô cùng nặng nề.
Lúc đến đơn vị, Lý Tông Dũng vẫn còn giải thích thay cho Nhiếp Nhiên.
Lý Kiêu gật đầu, trở về sân huấn luyện.
Nhưng nửa gương mặt bị đánh sưng giống như đầu heo của cô khiến mọi người phát hiện ra ngay.
“Cô làm sao thế?” An Viễn Đạo hỏi: “Cô bị ai đánh? Tên khốn kiếp nào dám đánh cô?”
Dù sao cũng là binh lính của anh ta, tương lai sẽ vào Quân khu 9, tên khốn kiếp nào gan to tày trời như vậy chứ?
“Em không sao.”
Lý Kiêu nói xong liền đi huấn luyện tiếp.
Nhưng cái tát này thật sự quá mạnh, cả buổi chiều mà dấu tay vẫn không tan đi, binh linh các tiểu đội đều nhìn thấy, biết
Lý Kiêu đi theo Tiểu đoàn trưởng ra ngoài rồi bị người ta đánh.
Lúc ăn tối, đám người Hà Giai Ngọc rối rít chạy tới hỏi han, nhưng cho dù hỏi thế
nào, Lý Kiêu vẫn không nói là ai đánh, hơn nữa còn chỉ ăn vài miếng rồi lên tầng, rất khác thường.
“Không phải là Tiểu đoàn trưởng đánh chứ?”
Nhìn bóng lưng Lý Kiêu rời đi, Hà Giai
Ngọc suy đoán.
“Không thể nào, tự dưng Tiểu đoàn trưởng đánh Lý Kiêu làm gì?” Thi Sảnh phản bác.
Hà Giai Ngọc: “Nhưng trừ Tiểu đoàn trưởng ra, làm gì có ai đánh Lý Kiêu được, ai có tư cách đó chứ?”
“Cho dù Tiểu đoàn trưởng có tư cách đó, nhưng lý do là gì? Đánh người cũng phải cần lý do.”
“Vậy… vậy… nói không chừng Tiểu đoàn trưởng không vui, trút giận lên chị Kiều thì sao?”
Hà Giai Ngọc bị Thi Sảnh lườm: “Tiểu đoàn trưởng cần gì phải trút giận lên một nữ
binh, ngay cả An ma đầu cũng chưa bao giờ động thủ với nữ binh, huống hồ là Tiểu đoàn trưởng.”
“Vậy cậu nói xem rốt cuộc là ai đánh chị
Kiều?”
Câu này đã trở thành nghi vấn của cả đơn vị.
Đúng vậy, rốt cuộc là ai đánh Lý Kiêu? Ai có thể đánh cô ấy?
Vì Lý Kiêu ngậm miệng không nói nên chuyện cô bị đánh càng trở nên ly kỳ hơn.
Nhưng Lý Kiêu không để ý đến tất cả những chuyện này.
Bởi vì cô không hiểu sao Nhiếp Nhiên lại trở nên như thế.
Tại sao Nhiếp Nhiên lại cho rằng cô là người nặc danh tố cáo?
Quan trọng hơn chính là, Nhiếp Nhiên lại còn tát cô một cái.
Cái tát này không hề nhẹ.
Đêm hôm đó cô nằm ở trên giường xoa nửa gương mặt, chìm vào trong suy nghĩ vô hạn. Trời còn chưa sáng, cô đột nhiên ngồi dậy, bật đèn bàn, ngồi vào trước bàn đọc sách, lấy giấy bút ra viết.
Đến khi trời sáng hơn, cô cầm đồ chạy thẳng tới phòng làm việc của Lý Tông
Dũng. 2