Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1879
ĐÂY KHÔNG PHẢI LÀ DIỄN KỊCH!
“Cậu buông tay ra, Nhiếp
Nhiền…”
Nhiếp Nhiên không dừng lại mà càng dùng sức hơn.
“Chính là cô, tất cả những chuyện này là do cô mưu tính từ lâu! Cô khiến tôi mất đi tự do, khiến tôi mất đi tư cách vào Quân khu 9, tại cô, đều tại cô!”
Nói đến đây, cô giơ tay lên tát Lý Kiêu một cái.
Chát! Một tiếng tát giòn giã vang lên.
Lý Kiều bị cô tát lệch mặt.
Nếu như trước đó Lý Kiêu cho là Nhiếp
Nhiên đang diễn với mình thì giờ đã không cho là thế nữa rồi!
Dù bị tát, Lý Kiêu vẫn bị Nhiếp Nhiên túm chặt cổ áo không buông, Nhiếp Nhiên dịch sát đến trước mặt Lý Kiêu, ánh mắt lạnh lùng, mất khống chế hét lên: “Không phải cô muốn tố cáo sao? Vậy cô đi tố cáo đi! Cô đi tố cáo đi! Ban đầu không phải cô cho là tội giết Phùng Anh Anh à? Cô đi đi! Thuận tiện bảo bọn họ điều tra luôn cả thể!”
Lần này cô quát to đến nỗi kinh động đến
Lý Tông Dũng cùng với Phó bí thư Tần ở phòng bên cạnh, bọn họ vội vàng lao vào phòng tiếp khách, thấy Lý Kiều bị Nhiếp
Nhiên giữ chặt. Hai người giằng co với nhau, tình cảnh hỗn loạn.
Lý Tông Dũng giật mình hỏi: “Chuyện gì thế này?”
Sau đó ông ra lệnh cho hai binh lính sau lưng: “Mau tách bọn họ ra, mau lên!”
Hai binh lính kia chạy vội lên, một người giữ hai tay Nhiếp Nhiên, một người chặn ngang khống chế Nhiếp Nhiên.
Nhưng lúc này Nhiếp Nhiên rất khỏe, chỉ hai người này thì không khống chế nổi cô, cô dùng sức giãy ra, tiếp tục nổi giận mắng:
“Lý Kiêu, tôi nói cho cô biết, lần này cô đừng có nặc danh làm gì nữa, cứ dùng tên thật đi! Chơi trò giả tạo làm gì, cô không có tài diễn trò đâu! Tôi nói cho cô biết, tôi sẽ ở đây chờ cô tố cáo!”
Lý Tông Dũng chưa từng thấy Nhiếp Nhiên điên cuồng thế này bao giờ, chẳng lẽ mấy ngày trước cô nằng nặc muốn Lý Kiêu tới đây không phải là để cô ấy nghĩ cách cứu mình, mà là muốn đánh Lý Kiêu à?
“Nhiếp Nhiên?! Cô đang làm gì thế hả?!”
Ông tiến lên chắn ở trước mặt Lý Kiêu: “Cô điên rồi à?”
Nhiếp Nhiên càng kích động hơn: “Tôi điên
rồi? Tiểu đoàn trưởng, là cô ta điên rồi! Cô ta hại tôi! Cô ta nặc danh tố cáo tội, là cô ta nặc danh tố cáo tôi!” Sau đó cô chỉ Lý Kiêu sau lưng Lý Tông Dũng: “Không phải cô muốn tố cáo à, cô đi đi, đi mau đi! Nói với bọn họ, nói với bọn họ từng chuyện tôi làm đội tân binh đi! Đi đi!”
Nói xong, cô lại định lao đến.
Lý Tông Dũng vội vàng nói với hai binh lính sau lưng: “Các cậu còn làm gì thế hả, không phải tôi bảo các cậu khống chế cô ấy à, mau làm đi!”
Nhiếp Nhiên bị hai người giữ chặt lấy, túm chặt cổ cô, ấn cô quỳ xuống đất.
Nhưng cho dù làm thế thì Nhiếp Nhiên vẫn không ngừng ầm ĩ, cảnh tượng cực kỳ khó coi.
Sắc mặt Lý Kiều cũng rất khó coi, cô trầm mặt lại, nói với Lý Tông Dũng: “Tiểu đoàn trưởng, nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi ra ngoài trước đây.”
Lý Tông Dũng vốn định còn nước còn tát, ai ngờ kết quả lại là thế này. Nhìn nửa gương mặt hiện lên dấu năm ngón tay của
Lý Kiêu, ông gật đầu: “Cô đến phòng y tế chườm đá trước đi.”
“Rõ!” Lý Kiêu đáp.
Mà Nhiếp Nhiên vẫn không ngừng gào lên:
“Cô đừng có đi! Có bản lĩnh thì bây giờ tố cáo đi, bây giờ cô nhanh tố cáo đi! Tôi đợi cô tố cáo!
Lý Kiêu đi càng xa, giọng Nhiếp Nhiên lại càng lớn hơn.
“Nhiếp Nhiên!”
Lần này Lý Tông Dũng không nhìn nổi nữa, tức giận quát cô một tiếng. Quỳ ở trước mặt nhiều người mà còn không yên lặng, đúng là khó coi!
“Náo loạn đủ chưa!”
Không biết có phải là giọng Lý Tông Dũng quá uy nghiêm hay không mà khiến Nhiếp
Nhiên lập tức yên tĩnh lại.
“Tỉnh táo lại chưa?” Lý Tông Dũng thấy cô không gào nữa, phất tay ra hiệu cho hai người kia buông cô ra.
Hai người kia sợ cô tiếp tục la lối om sòm nên buông cô ra một cách chậm rãi.
Lúc nhìn thấy cô thật sự bình tĩnh rồi, bọn họ mới theo Phó bí thư Tần rời khỏi phòng tiếp khách trước mắt Lý Tông Dũng.
“Cô đang làm gì thế? Tại sao cô phải đánh cô ấy! Cô điên rồi à? Khó coi biết bao nhiêu!” Lý Tông Dũng chẳng hiểu ra sao cả.
Hơn nữa ông cảm thấy vừa rồi giống như một giấc mộng, ông chưa bao giờ thấy
Nhiếp Nhiên điên cuồng thế này.
“Tôi bắt được người hãm hại tôi, đương nhiên là phải đánh rồi.” Nhiếp Nhiên từ từ đứng lên, ngồi vào chỗ.
Lý Tông Dũng hỏi: “Cô có chứng cứ không?”
Nhiếp Nhiên cười lạnh: “Còn cần chứng cứ à? Chỉ có cô ta và tôi là ở đội tân binh, hơn nữa khoảng thời gian trước vì Quân khu 9 mà cô ta trở mặt với tôi, rõ ràng chính là chuyện mà cô ta làm.”
Lý Tông Dũng thấy rất vô lý: “Rõ ràng là cô không có chứng cứ, sao cô có thể đánh người?”
Nhiếp Nhiên nhìn chằm chằm Lý Tông
Dũng, dửng dưng trả lời: “Tôi cũng không còn cách nào khác.”