Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1878
HIỂU LẦM?
Sau khi dừng lại, Lý Tông Dũng dẫn
Lý Kiêu xuống xe, đến thẳng phòng tiếp khách. Nhiếp Nhiên thì đang ngồi trong phòng đợi bọn họ đến.
Hai người đi thẳng lên căn phòng cuối cùng ở tầng hai.
Cửa sắt bị mở ra, Nhiếp Nhiên vẫn mặc bộ quần áo huấn luyện lúc bị đưa đi, may mà không bị còng.
Bên trong căn phòng chật hẹp trống trải không có gì cả, chỉ có mấy tia sáng chiếu qua song cửa sau lưng chiếu lên người cô, phủ lên cô một tầng ánh sáng nhẹ.
Lý Tông Dũng nói: “Tôi đưa Lý Kiều đến rồi.”
Nhiếp Nhiên đưa lưng về phía bọn họ bèn từ từ ngẩng đầu lên, nhìn Lý Kiêu đã lâu không gặp, nói với Lý Tông Dũng: “Tiểu đoàn trưởng, tôi có lời muốn nói riêng với
Lý Kiêu, ngài tránh đi một chút.”
Lý Tông Dũng hơi ngẩn ra nhưng cuối cùng vẫn gật đầu, rời khỏi phòng tiếp khách.
Cửa sắt bị đóng lại.
Nhiếp Nhiên hất cằm ra hiệu: “Ngồi đi.”
Lý Kiêu thấy mấy ngày không gặp mà sắc mặt Nhiếp Nhiên tái nhợt, còn gầy đi rất nhiều. Hơn nữa dưới ánh sáng chói mắt, cô phát hiện hai ống tay áo của Nhiếp Nhiên toàn vết máu đỏ thẫm.
Cô kinh hãi: “Cậu làm sao thế?”
“Không có gì, trầy da chút thôi.” Nhiếp
Nhiên thản nhiên nói.
Trầy da?
Trầy da thế nào mà khiến hai ống tay áo toàn là máu thế này?
“Cậu tìm tôi có phải là lo lắng…”
Lý Kiêu không dám lãng phí thời gian, tưởng Nhiếp Nhiên xin gặp mình là bởi vì chuyện của Cửu Miêu.
Cô vừa định bảo đảm với Nhiếp Nhiên là sẽ canh chừng Cửu Miêu, nhưng bỗng nghe thấy Nhiếp Nhiên cười lạnh một tiếng, nói:
“Cô đắc ý lắm nhỉ?”
Lý Kiều nhất thời không kịp phản ứng, ngây ra rồi hỏi: “Cái gì?”
Nhiếp Nhiên nở nụ cười: “Tôi thấy cô rất đắc ý đấy, đắc ý vì cuối cùng đã đánh bại được tôi, nhốt tôi ở chỗ này.”
“Rốt cuộc cậu đang nói cái gì thế?” Lý Kiêu cau mày lại, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc.
Nhiếp Nhiên dựa vào ghế, trên mặt đầy vẻ khinh thường, cô gằn từng chữ nói: “Chẳng lẽ cô không đắc ý sao? Nặc danh tố cáo… ha ha, thế mà cô lại chơi trò nặc danh tố cáo, người biết tôi đi làm nhiệm vụ ở trong đội tân binh, trừ cô ra còn có ai nữa?”
Lúc này Lý Kiêu mới hiểu, hóa ra Nhiếp
Nhiên đang nghi ngờ mình, cô lập tức nói:
“Tôi không hề…”
“Cô không hề cái gì? Cô muốn nói cô không hề tố cáo à?” Nhiếp Nhiên ngồi thẳng lên, dịch tới trước mặt Lý Kiêu, chỉ vào mắt mình với vẻ châm biếm: “Cô nghĩ tôi mù à?
Lý Kiêu. Những chiêu trò của cô có thể giấu tôi nhất thời, nhưng không giấu được cả đời! Nhưng mà cô giấu được tôi nhất thời cũng rất giỏi rồi.”
“Rốt cuộc cậu đang nói cái gì thế…”
Lý Kiêu không hiểu tại sao tự dưng thái độ của Nhiếp Nhiên lại thay đổi nhanh như vậy.
Ở đây không có Cửu Miêu, đâu cần phải giả vờ chứ?
Nhưng nếu như không phải giả vờ, vậy chỉ có thể nói… Nhiếp Nhiên đang nghi ngờ mình thật!
Lý Kiêu nhìn Nhiếp Nhiên đang cười mỉa mai trước mắt mình, cau chặt mày lại.
“Tôi không nhìn ra đấy, đường đường là lính mũi nhọn mà lại chơi chiêu này với tôi. Nhưng nghĩ cũng đúng thôi, trước đây vì điều tra tôi, không phải cô chưa từng làm chuyện vi phạm kỷ luật. Bây giờ tôi đã thành ra thế này rồi, cô cứ nói thẳng đi.”
Đối mặt với nghi ngờ và hiểu lầm của
Nhiếp Nhiên, Lý Kiêu chỉ nhắc lại: “Tôi nói rồi, tôi không làm.”
“Lý Kiêu, nếu bây giờ cô nói thật, tôi sẽ vẫn kính phục cô. Nhưng chơi xấu thì chẳng hay chút nào. Cô có biết nội dung trong phần tài liệu kia là chuyện tôi làm nhiệm vụ ở đội tân binh không? Nếu không phải cô thì còn có ai biết nữa chứ?”
Lý Kiêu kinh ngạc: “Cậu nói, lần này là…”
Lý Kiều còn chưa nói hết, Nhiếp Nhiên đột nhiên nâng cao giọng, tức giận quát: “Tôi biết rồi! Là chuyện của Phùng Anh Anh khiến cô khó chịu, cho nên bây giờ cô tính cả vốn lẫn lời chuyện của Quân khu 9 với tôi đúng không?”
Phùng Anh Anh?
Sao tự dưng lại nhắc đến Phùng Anh Anh làm gì?
Lý Kiêu không theo kịp mạch suy nghĩ của
Nhiếp Nhiên, chỉ cau mày lại, trả lời: “Tôi không làm, sao tôi lại hại cậu được chứ?”
Đúng là buồn cười, chuyện của Phùng Anh
Anh đã kết thúc từ sớm rồi. Cô ta đã chết từ lâu, hơn nữa sau này bọn họ đã cùng nhau trải qua nhiều chuyện như thế, sao Lý Kiêu có thể tính toán chuyện đó được?
Nhưng hình như Nhiếp Nhiên đã kết luận là Lý Kiêu làm rồi, cô đứng phắt lên nhào qua bàn, kích động túm lấy cổ áo Lý Kiêu,
chất vấn: “Cô không làm? Cô còn dám nói cô không làm? Tôi nói cho cô biết, cô đừng có giả vờ vô tội với tôi nữa, chuyện này chính là do một tay cô làm nên! Thật ra trong lòng cô đang rất vui vẻ chứ gì, vui vì cuối cùng cũng ném được tôi vào đây, đây là ước mơ bao nhiêu năm của cô, đúng không, đúng không!”
Lý Kiều vùng vẫy dưới tâm trạng càng lúc càng kích động của cô.