Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1877
CÒN NƯỚC CÒN TÁT
Hoắc Hoành khiến Lý Tông Dũng cảm thấy bó tay.
Ông biết rõ vì nhiệm vụ này mà anh đã mất đi bao nhiêu thứ.
Nhưng mà…
Ông không thể đổi mạng anh lấy mạng
Nhiếp Nhiên được.
Hơn nữa cho dù ông làm thế, Nhiếp Nhiên cũng sẽ không đồng ý.
Lý Tông Dũng thở dài một tiếng, ngồi xuống, vừa mệt mỏi vừa tức giận: “Chú biết nói với cháu chuyện này chắc chắn cháu sẽ chẳng có cách gì, còn thêm việc cho chú mà!”
Hoắc Hoành biết lúc này Lý Tông Dũng khó xử thế nào: “Cháu xin lỗi, nhưng cháu thật sự… không muốn… để cho cô ấy chịu khổ…”
Vẻ mặt Lý Tông Dũng nặng nề: “Không phải chú không muốn. mà là bây giờ nói chuyện này cho những người đó cũng vô ích. Chú đã hủy thân phận và hồ sơ của cháu từ đầu rồi, nếu muốn khôi phục lại sẽ mất một khoảng thời gian, mà cô ấy có lẽ… không đợi được lâu đến thế.”
Ban đầu, vì để có thể bảo đảm sự an toàn cho anh, ông đã xóa hết tất cả những gì liên quan đến thân phận Dịch Sùng Chiêu của anh. Nếu muốn khôi phục lại thì không dễ dàng chút nào, sẽ tốn rất nhiều thời gian.
Mà chuyện của Nhiếp Nhiên lại cực khó giải quyết, cho dù cô không hợp tác nhưng tất cả chứng cứ đều rành rành ra đó, rất nhanh cô sẽ phải ra tòa án quân sự.
“Được rồi, tạm thời cháu đừng nhúng tay vào chuyện này, chú sẽ nghĩ cách.” Lý Tông
Dũng dứt khoát dừng chủ đề này lại.
Bây giờ ông càng nghĩ càng cảm thấy mình gọi cuộc điện thoại này là một chuyện vô cùng không sáng suốt. Nhất định là do không nghỉ ngơi mấy ngày liên tục nên ông mới mụ mẫm đầu óc chủ động gọi điện thoại cho anh, đang yên đang lành thì kiếm việc vào người.
“Nhưng mà…”
Hoắc Hoành vẫn muốn nói thêm gì nữa, nhưng đã bị Lý Tông Dũng cắt ngang:
“Đừng có nhưng nhị gì nữa, làm việc của cháu đi. Chuyện này đã có chú rồi, cháu chỉ cần yên tâm chờ tin tức là được. Tóm lại, nếu đi đến bước kia, chú nhất định sẽ giải thích rõ thân phận của cháu, chú sẽ không để cô ấy vô bị gánh tội oan đâu!”
Hoắc Hoành đồng ý: “Được, cháu biết rồi.”
Cuộc nói chuyện kết thúc tại đây.
Lý Tông Dũng rơi vào bế tắc lần nữa.
Bây giờ Hoắc Hoành đang ở thời kỳ nhạy cảm, không thể bại lộ được.
Nhưng Nhiếp Nhiên thì không chờ nổi nữa.
Phải làm thế nào đây?
Lý Tông Dũng ngồi cả đêm vẫn không nghĩ ra được cách giải quyết. Cho đến khi trong sân huấn luyện truyền đến tiếng ồn ào, Lý
Tông Dũng mới biết một ngày mới lại tới rồi.
Cũng có nghĩa là cơ hội cứu Nhiếp Nhiên lại giảm đi một ngày.
Lúc ông đang không biết làm thế nào thì chiếc điện thoại dành cho công việc vang lên, người gọi đến là Phó bí thư Tần, anh ta nói Nhiếp Nhiên đã trở lại phòng giam, đồng thời xin gặp Lý Kiêu.
Lúc này Lý Tông Dũng mới nhớ ra yêu cầu của Nhiếp Nhiên với mình lúc ở trong phòng y tế.
Mấy ngày nay ông luôn nghĩ xem làm thế nào để cứu cô ra ngoài, cho nên quên mất.
Gặp Lý Kiêu…
Dù không biết tại sao cô khăng khăng muốn gặp Lý Kiêu, nhưng cô nhất định là có nguyên nhân của mình.
Thôi thì đành còn nước còn tát vậy!
Từ trước đến giờ cô luôn tinh quái, có lẽ có thể tự cứu thật.
Ông hẹn thời gian với Phó bí thư Tần rồi thu dọn, rửa mặt, bảo người dẫn Lý Kiêu đến cổng đơn vị. Còn ông thì lên xe đến cổng đợi.
Lúc này Lý Kiêu đang chuẩn bị ăn sáng thì bị lính cần vụ của Lý Tông Dũng gọi lại, cô cảm thấy vô cùng khó hiểu. Nhưng nếu là yêu cầu của Tiểu đoàn trưởng, đương nhiên cô sẽ không từ chối.
Lý Kiều bước nhanh theo lính cần vụ kia đến cổng đơn vị, vừa mới mở cửa xe đã thấy Lý Tông Dũng ngồi ở bên trong đợi mình.
“Lên xe đi.” Lý Tông Dũng nói với cô.
“Tôi có thể hỏi Tiểu đoàn trưởng tìm tôi có chuyện gì không?” Lý Kiêu đứng thẳng người ở cạnh cửa xe, hỏi.
Lý Tông Dũng hơi nghiêng đầu, nghiêm túc nói: “Nhiếp Nhiên muốn gặp cô.”
Đáy mắt bình tĩnh của Lý Kiêu nổi lên chút gợn sóng: “Nhiếp Nhiên muốn gặp tôi?”
“Đúng thế, cô ấy xin gặp cô.” Lý Tông Dũng giục: “Mau lên xe đi.”
Lý Kiêu không do dự nữa, lập tức lên xe, đóng cửa xe lại.
Trên đường đi, bầu không khí bên trong xe rất ngột ngạt.
Lý Kiêu vốn không nói nhiều, hơn nữa với cô, Lý Tông Dũng chỉ dừng lại ở thân phận
Tiểu đoàn trưởng của đơn vị dự bị mà thôi.
Mà Lý Tông Dũng vì chuyện của Nhiếp
Nhiên mà lòng nặng trĩu, cũng không có tâm trạng đâu mà nói chuyện.
Nửa tiếng sau, xe dừng trước một trạm gác, sau khi kiểm tra mới tiến vào trong.
Nơi này canh gác rất nghiêm ngặt. Lý Kiêu thấy xe qua rất nhiều trạm gác mới vào được đến nơi.