Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1876
ĐỔI MƯỜI NĂM NÀY VÌ CÔ
Lý Tông Dũng từ chối ngay: “Không được, với thân phận bây giờ của cháu thì không thể nhúng tay vào chuyện của quân đội được, nếu như bị phát hiện, vấn đề của Nhiếp Nhiên còn chưa giải quyết mà chú đã phải nghĩ cách giúp cháu rồi, cháu muốn ép chết chú đúng không?!”
Bây giờ anh đã bước được một bước, tuy sắp thấy ánh sáng thắng lợi nhưng đây cũng là lúc anh đang ở bên bờ nguy hiểm nhất.
Anh không thể dính dáng đến bất cứ chuyện gì liên quan tới quân đội.
Nếu không sẽ không chỉ đơn giản là bị xé thành tám mảnh nữa.
Mười năm vất vả, ông không thể để anh mạo hiểm được.
Hoắc Hoành tỉnh táo lại, anh biết nếu như mình thua thì sẽ ép Lý Tông Dũng vào bước đường cùng thật.
“Bảo cô ấy đẩy tất cả mọi chuyện cho cháu đi.” Một lúc sau, anh mới lên tiếng.
Anh cảm thấy đây là cách làm tốt nhất, chắc cô sẽ không bị xử phạt quá nhiều.
Nhưng Lý Tông Dũng lại thở dài một tiếng:
“Vấn đề bây giờ là lúc làm nhiệm vụ, nó đã biết thân phận của cháu. Làm vậy sẽ bị coi là biết rõ còn có phạm, hơn nữa còn không chịu hợp tác.”
Hoắc Hoành cũng rối theo: “Vậy phải làm thế nào? Chẳng lẽ lại bị tra tấn tiếp?”
Lý Tông Dũng vội nói: “Tra tấn thì không!
Đó là cách làm trái quy định, quân đội không cho phép làm. Người tra tấn kia đã bị giam lại rồi. Nhưng vì con bé không chịu
nói nên cũng bị giam ở đó, đây không phải kế hoạch lâu dài.”
Hoắc Hoành im lặng.
Biết rõ còn cố phạm, không chịu hợp tác…
Chuyện nào cũng là tội chết!
Dưới bóng đêm, bầu không khí nặng nề áp lực này khiến cho lòng người nặng như đeo đá.
Sau khoảng năm phút im lặng, cuối cùng
Hoắc Hoành cũng nói: “Vậy thì công khai thân phận của cháu đi.”
“Cháu nói cái gì?” Lý Tông Dũng nhảy dựng lên.
“Cháu không thể để cho cô ấy chịu uất ức như vậy được.”
Lý Tông Dũng bác bỏ ngay: “Cháu điên rồi à? Cháu có biết công khai ra sẽ nguy hiểm thế nào không? Không được! Bây giờ đang là thời khắc mấu chốt, tuyệt đối không được lộ ra!”
“Nhưng cháu không thể để cho cô ấy vì cháu mà gánh tiếng oan được, căn nguyên của chuyện này là bởi vì cháu! Cháu không thể vì nhiệm vụ mà giam cô ấy ở trong đó!”
Hoắc Hoành nóng nảy.
“Chú không đồng ý không phải vì nhiệm vụ, mà là vì tính mạng của cháu! Bây giờ đang là thời điểm mấu chốt nhất, một khi có bất cứ tin tức gì, không hoàn thành được nhiệm vụ đã đành mà cháu cũng sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng! Cháu hiểu không hả?”
“Không đâu, cháu sẽ không gặp chuyện gì đâu. Chỉ nói với họ mà thôi, sẽ không sao…”
Giọng Hoắc Hoành càng nói càng nhỏ đi.
Bởi vì anh biết, dù là tiết lộ với ai, anh cũng sẽ đối mặt với nguy hiểm.
Nhưng bây giờ vì Nhiếp Nhiên, anh không quan tâm được nhiều đến thế.
“Không sao? Cháu dựa vào đâu mà dám khẳng định như thế? Những người đó không dễ bị cháu lừa như Hoắc Khải Lãng đầu. Bọn chúng là đám mất hết nhân tính, một khi có bất cứ vấn đề gì thì thà giết nhầm còn hơn bỏ sót! Cháu còn chưa kịp làm những chuyện sau đó đã bị bọn chúng bắn chết rồi, cháu biết không hả!” Lý Tông
Dũng nổi giận.
“Cháu có nhiều năm kinh nghiệm, biết phán đoán khi gặp chuyện, cháu sẽ…”
“Cháu mà có nhiều kinh nghiệm thì đã không bị chụp mấy bức ảnh này!” Lý Tông
Dũng càng mắng càng giận: “Sao lúc cháu tán gái mà không bí mật chút hả! Vì nhiệm vụ của cháu mà chú đã đau đầu lắm rồi, giờ còn phải lo cho tình cảm của cháu, tương lai chú già còn phải dựa vào cháu làm ma chay đấy biết không? Cháu không thể an phận một chút à!”
Đã rất lâu Hoắc Hoành không bị mắng thế này rồi, ngoại trừ yên lặng nghe dạy dỗ ra, anh chỉ có thể khẽ gọi một tiếng: “Chú…
chú giúp cô ấy đi… cháu thật sự không thể không có cô ấy, chú coi như giúp cháu đi…”
Đối mặt với khẩn cầu của Hoắc Hoành, Lý
Tông Dũng cũng chẳng biết làm sao.
Ông vừa lo lắng muốn cứu cô ra, vừa sợ thân phận của anh bị lộ. Nếu cứu Nhiếp
Nhiên ra mà lại đẩy anh vào chỗ chết thì làm thế nào?!
Người học trò này ông tốn bao nhiêu tâm huyết mới đào tạo ra được. Ông đã để anh chịu khổ lâu như vậy, nếu đến cuối là một bi kịch, vậy ông phải giải thích với người ông nội đã mất của anh thế nào?
Hoắc Hoành lại nói: “Chú, cháu vì chú mà mất mười năm, không biết đã mất đi bao nhiều thứ, bây giờ cháu chỉ có mỗi mình cô ấy thôi! Chẳng lẽ mười năm này của cháu còn không đủ để đổi lấy một mình cô ấy à?”