Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1866
KHỐN NẠN! ĐÚNG LÀ KHỐN NẠN!
Được binh lính kia dẫn đường, Lý
Tông Dũng nhanh chóng đi lên tầng.
Càng đến gần phòng thẩm vấn, sắc mặt Lý Tông Dũng càng u ám hơn khiến
Phó bí thư Tần càng thêm thấp thỏm trong lòng.
Vừa mới mở cửa ra, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, ông đã nổi khùng lên: “Khốn nạn! Khốn nạn! Đúng là khốn nạn!” 2
Dùng liên tiếp ba từ khốn nạn đủ để thấy ông đang tức giận thế nào.
“Cậu đối xử với binh lính của tôi thế này à?” Lý Tông Dũng chỉ Nhiếp Nhiên, tức giận hỏi Phó bí thư Tần.
Từ lúc nhìn thấy cảnh tượng trước mắt,
Phó bí thư Tần đã há hốc mồm ra rồi. Lúc này Nhiếp Nhiên cúi đầu xuống, tóc mai trước trán che mất mặt, không thấy rõ vẻ mặt cô nhưng có thể nhìn ra được tình trạng của cô không ổn lắm. Cô đứng im không nhúc nhích, ngay cả bọn họ đi vào mà cô cũng không có phản ứng gì, trên tay áo rằn ri có một vòng máu đỏ thẫm, trên cái còng tay kim loại cũng dính máu, khúc xạ ra ánh sáng nổi bật mà chói mắt.
Phó bí thư Tần bối rối: “Không… không phải thế, tôi…”
Anh ta còn chưa kịp giải thích với Lý Tông
Dũng, Lý Tông Dũng đã bước nhanh lên phía trước, vỗ nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhiếp Nhiên: “Nhiếp Nhiên?
Nhiếp Nhiên?!”
Chạm vào mới biết mặt cô lạnh như băng, hốc mắt lõm sâu, thâm đen, môi cũng khô nứt ra, hoàn toàn không có một chút sức sống nào.
“Nhiếp Nhiên? Nhiếp Nhiên?!” Ông đang sợ Nhiếp Nhiên xảy ra chuyện.
Nếu như gặp chuyện lúc tác chiến thì còn có thể giải thích với thằng nhóc kia, dù sao cô đã chọn con đường này thì cũng phải chuẩn bị tâm lý cho những chuyện ngoài ý muốn.
Nhưng giờ đây, chỉ sợ thằng nhóc kia sẽ xách dao đuổi đến mất. Đ
Ông biết rõ vì cô, anh có thể điên đến mức độ nào.
Lý Tông Dũng không ngừng gọi, lúc này
Nhiếp Nhiên mới chậm rãi mở mắt ra.
Nhìn thấy Lý Tông Dũng, cô cong môi lên cười, yếu ớt gọi ông một tiếng: “Tiểu đoàn trưởng Lý.”
Lý Tông Dũng thở phào một hơi.
Trái tim đã dâng lên tận cổ họng của Phó bí thư Tần cũng hạ xuống.
“Cô sao rồi, vẫn ổn chứ?” Lý Tông Dũng quan tâm hỏi.
“Tôi…” Nhiếp Nhiên vừa mới cử động đã cau mày lại ngay, không biết là bị đau chỗ nào.
Lý Tông Dũng nhìn thấy thế, nổi giận quát mấy người ở cửa: “Các cậu còn đứng ngây ra đó làm gì, mau mở khóa cho tôi!”
Phó bí thư Tần cũng vội vàng nói: “Đúng vậy, mau mở khóa đi!”
Binh lính kia khó xử nói: “Chìa khóa không có ở trong tay tôi, ở… chỗ đội trưởng
Hứa…”
“Vậy còn không mau gọi đến đây!” Lý Tông
Dũng bực mình quát một tiếng, sau đó chuyển một cái ghế qua cho Nhiếp Nhiên, nói với cô: “Nào nào nào, tôi chuyển ghế cho cô rồi, cô đứng lên cho thoải mái một chút.”
Nhưng Nhiếp Nhiên bị còng đã lâu, không nhúc nhích nổi nữa. Chỉ cần hơi cử động là xương cốt toàn thân sẽ giống như bị tháo ra lắp lại.
Nhiếp Nhiên lắc đầu một cách khó khăn.
Lý Tông Dũng đau lòng lắm.
Sau khi tìm một vòng, không tìm được gì có thể cho cô kê chân, ông đành cởi giày da của mình ra, đệm dưới chân cô: “Nào, giẫm lên giày của tôi đi.” 2
“Tiểu đoàn trưởng Lý, như vậy sao được, nền đất lạnh lắm, ngài mà nhiễm lạnh thì làm thế nào!” Phó bí thư Tần đâu dám để cho ông đứng chân trần trên nền xi măng, vội vàng ngăn cản.
“Cậu im miệng cho tôi! Thế mà các cậu dám tra tấn binh lính của tôi, tôi sẽ không bỏ qua chuyện này đâu!” Lý Tông Dũng tức giận mắng mỏ: “Tôi nói cho cậu biết, tôi mà không lột bộ quần áo này của cậu xuống thì tôi sẽ không mang họ Lý!”
Đọc truyện tại Web Truyen Online . com
Phó bí thư Tần sợ hãi, vội vã giải thích:
“Không, không phải thế đâu… Tiểu đoàn trưởng Lý, tôi thật sự không biết chuyện này, thật sự không biết… tôi chỉ bảo bọn họ thẩm tra, chứ chưa bao giờ bảo bọn họ tra tấn, tôi…”
Nhưng anh ta còn chưa nói xong, Lý Tông
Dũng đã vô tình liếc thấy Nhiếp Nhiên nghiêng đầu đi, vội nói: “Không xong rồi, cô ấy ngất rồi!”
Trái tim anh ta trùng xuống.
Lần này cho dù Lý Tông Dũng gọi thế nào cô cũng không tỉnh, trong phòng thẩm vấn lập tức rơi vào trạng thái căng thẳng.