Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1867
ÔNG LÀ AI? DỰA VÀO ĐÂU MÀ ĐÒI QUẢN?
“Nhiếp Nhiên? Nhiếp Nhiên?
Nghe thấy tôi nói không?”
Bởi vì không có chìa khóa để mở còng, Lý
Tông Dũng không đỡ cô xuống được, chỉ đành không ngừng nói chuyện với cô, muốn đánh thức cô.
Ông sợ hãi, vội nói với Phó bí thư Tần: “Cậu còn không mau đi gọi bác sĩ đi!”
“À, vâng, tôi… tôi sẽ đi ngay…” Phó bí thư
Tần quên luôn cả thân phận của mình, chạy ra ngoài.
Nhưng vào lúc này, Nhiếp Nhiên tỉnh lại, ánh mắt cô rất minh mẫn, hoàn toàn không có dáng vẻ mê man như lúc nãy.
Cô khẽ mỉm cười nói với Lý Tông Dũng:
“Tôi không sao.”
“Cô… cô không ngất à?” Lý Tông Dũng kinh ngạc hỏi.
“Không, tôi đang ngủ thì bị ngài đánh thức ấy.” Nhiếp Nhiên cười nói.
Sắc mặt Lý Tông Dũng tốt hơn một chút, ông vừa tức vừa giận, nhưng sau cùng biến thành bất lực: “Con nhóc này… Cô cảm thấy thế nào, vẫn ổn chứ? Trừ tay ra còn có chỗ nào thấy không thoải mái không?”
“Không sao, tôi rất ổn.” Nhiếp Nhiên cố gắng kiễng chân lên. Vừa nãy vì biểu đạt tính chân thực của việc giả ngất nên tay cô trùng xuống, cổ tay bị cái còng cứa vào lại bắt đầu chảy máu.
Lý Tông Dũng thấy sắc mặt cô hơi tái đi, đau lòng trách mắng: “Nhìn cô kìa, ổn chỗ nào hả! Cô có cần phải để mình thành ra thế này không?! Cô cứ nghe theo bọn họ rồi chờ tôi về lại đổi lời khai không được à?
Sao cứ phải khiến mình thương tích khắp người làm gì, cô bảo tôi phải ăn nói với nó thế nào đây?”
Nhiếp Nhiên chờ cho cơn đau đỡ hơn mới nói: “Vậy thì mất mặt lắm.”
Lý Tông Dũng tức giận dí vào trán cô: “Vậy giờ cô không mất mặt chắc? Cô thế này thì thi vào Quân khu 9 kiểu gì đây?”
Nhiếp Nhiên giả vờ thở dài: “Tôi cảm thấy kiếp này mình không có duyên với buổi sát hạch của đơn vị dự bị rồi.”
“Cô… Đáng đời!” Lý Tông Dũng thấy cô vẫn có sức trêu chọc mình, biết là cô không sao, thế là hỏi tiếp: “Nói đi, cô cố ý đuổi bọn họ là muốn nói gì với tôi?”
“Tiểu đoàn trưởng không hổ là Tiểu đoàn trưởng, thật thông minh, thế mà có thể nhìn thấu tôi đang nghĩ gì.”
Lúc ấy cô thấy binh lính kia bị đuổi đi, lại nghĩ đến việc đội trưởng Hứa đã tắt hết toàn bộ thiết bị truyền tin, vì thế bây giờ căn phòng này vô cùng an toàn. Cô không lãng phí thời gian quý giá này nữa: “Tôi và anh ấy đón Tết bị người ta chụp trộm, hơn nữa trước kia khi anh ấy thử tôi, tôi đã chủ động cắt đứt liên lạc với đơn vị một khoảng thời gian, giờ họ lấy hai chuyện này ra rồi nói tôi vào quân đội là vì có mưu đồ.”
“Cái gì? Đúng là xằng bậy!” Lý Tông Dũng tức giận quát.
Sao mà trí tưởng tượng phong phú thế! Rốt cuộc là tên nào ăn no rửng mỡ đi chụp trộm, lại còn mang đi tố cáo nữa?!
“Cho nên tôi nghĩ là…”
Nhiếp Nhiên vừa muốn nói vào chuyện chính thì đã nghe thấy một loạt tiếng bước chân vang lên ngoài cửa: “Sao cửa lại mở ra thế này? Ông… ông là ai?”
Người đến chính là đội trưởng Hứa.
Nhưng không phải binh lính kia tìm được hắn mà là hắn đúng lúc đi ngang qua phòng thẩm vấn, phát hiện cửa bị mở ra nên mới nhìn vào.
Hắn vốn tưởng là cấp dưới của mình, ai ngờ đó lại là một người đàn ông trung niên mặc quân phục.
Người này không giận mà uy làm hắn cảm thấy rất áp lực.
Nhưng lạ là hình như hắn chưa bao giờ gặp người này.
“Rốt cuộc ông là ai? Tại sao ông lại ở đây?”
Hắn đi vào quát Lý Tông Dũng.
Ngay từ lúc hắn vào, Nhiếp Nhiên đã tiếp tục giả ngất rồi. Cô nhắm mắt lại, im lặng tưởng niệm trước cho hắn ở trong lòng.
Ngay cả cấp trên của hắn cũng phải tỏ ra khách khí trước mặt Lý Tông Dũng, thế mà hắn lại dám quát ông ta, đúng là không sợ chết.
Lý Tông Dũng không trả lời mà hỏi: “Người này do cậu còng lại à?”
“Đúng vậy, làm sao?” Đội trưởng Hứa không vui nói.
“Làm sao à? Quân đội không cho phép tra tấn, chẳng lẽ cậu không biết?” Lý Tông
Dũng nhìn hắn bằng ánh mắt uy nghiêm, cất giọng trầm trầm.
Đội trưởng Hứa bực mình: “Rốt cuộc ông là ai? Dựa vào đâu mà quản? Ông có tư cách gì?”
Đúng lúc này, Phó bí thư Tần dẫn bác sĩ chạy tới hô lên: “Tiểu đoàn trưởng Lý, bác sĩ tới rồi.”
Đọc truyện tại Web Truyen Online . com