Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1863
VI PHẠM KỶ LUẬT? ĐÚNG LÀ NÓI XẰNG NÓI BÂY
Lại một ngày nữa trôi qua, binh lính đứng ở ngoài cửa nhìn vào, thấy
Nhiếp Nhiên cúi đầu giống như một con rối bị treo trên dây không có một chút sức sống nào.
Anh ta thử mang đồ ăn vào cho cô nhưng
Nhiếp Nhiên vẫn quật cường từ chối.
Nhìn gương mặt không còn chút sức sống nào, môi khô đến nứt ra, hốc mắt lõm sâu do không được nghỉ ngơi trong thời gian dài của cô, cuối cùng anh ta không thể nhịn nổi nữa.
“Không được, cứ thế này không phải là cách, cô đợi đó, tôi sẽ nghĩ cách cho cô!”
Nói xong, không đợi Nhiếp Nhiên mở miệng, anh ta đã bước nhanh ra khỏi phòng.
Mặc dù anh ta ở đây không lâu như đội trưởng Hứa, nhưng lại rất rõ quy định của quân đội. Anh ta không muốn nơi mình vốn sùng kính lại vì đội trưởng Hứa lạm dụng tư hình mà trở nên u tối thế này.
Đó chỉ là một cô gái, một cô gái mới tuổi đôi mươi mà thôi.
Cho dù cô là nghi phạm, nhưng cũng không nên bị đối xử thế này.
Hơn nữa chẳng phải là đội trưởng Hứa chưa hỏi được cái gì sao?! Dựa vào cái gì mà dùng thủ đoạn tàn nhẫn đến thế?
Trải qua mấy ngày kìm nén và bất lực do vai vế chèn ép, anh ta cảm thấy nếu như ở đây mà còn không có công bằng thì thà rằng rời đi còn hơn.
Mang theo lòng tin đó, anh ta bước nhanh rời khỏi tòa nhà thẩm vấn, đến một tòa văn phòng khác.
Đây là lần đầu tiên anh ta tới đây. Bởi vì cấp bậc nên chưa bao giờ anh ta có cơ hội vào. Nhưng lần này anh ta nguyện ý vì tín ngưỡng của mình và cô gái quật cường trong phòng thẩm vấn đó mà xông vào đây.
Mang theo tức giận và niềm tin kiên định, anh ta lao thẳng đến chân tòa nhà kia.
Nhưng mà…
Còn chưa gặp được người đã bị chặn lại ở cửa.
Hai lính gác ngăn anh ta lại, lạnh lùng nói:
“Anh tìm ai?”
“Tôi muốn gặp Phó bí thư Tần.” Anh ta nói.
“Bây giờ Phó bí thư Tần đang tiếp khách, không gặp bất cứ ai.”
Anh ta sốt ruột nói: “Không được, bây giờ tôi nhất định phải gặp Phó bí thư Tần.”
“Phó bí thư đang tiếp khách, đừng có chắn lối đi, nếu không đừng trách chúng tôi không khách khí.” Lính gác nhắc nhở một cách cứng ngắc.
“Đây là chuyện liên quan đến mạng người, tôi nhất định phải gặp ngài ấy!”
Cho dù anh ta nói thế nào, hai lính gác vẫn không nao núng, anh ta gào lên về phía tòa nhà: “Phó bí thư! Phó bí thư Tần!”
Hai lính gác cau mày lại quát: “Này! Nếu anh còn gào nữa thì chúng tôi sẽ không nương tay đâu.”
Nói xong, bọn họ giơ súng trong tay lên, ra hiệu cho anh ta rời đi.
Anh ta bị dọa sợ, ngậm ngay miệng lại, theo bản năng lui về phía sau mấy bước, không dám càn rỡ kêu gào nữa.
Nhưng anh ta không nản lòng từ bỏ mà đứng ở bậc thềm trước cổng, ngây ngốc chờ đợi.
Nếu như Phó bí thư đang tiếp khách, vậy nghĩa là đang ở phòng làm việc.
Chỉ cần Phó bí thư Tần ở phòng làm việc thì dễ xử lý rồi.
Đợi đến tối hết giờ làm, anh ta không tin
Phó bí thư sẽ không về nhà.
Hai binh lính thấy anh ta đứng dưới bậc thềm, không làm trở ngại lối đi nên cũng không tiếp tục đuổi nữa.
Lúc này, Phó bí thư Tần ở trên tầng không hay biết gì cả.
Anh ta đang cười ha ha rót một cốc nước đưa cho người ngồi trên sofa: “Tiểu đoàn trưởng Lý, không phải ngài mới đi công tác về à? Sao lại có thời gian đến chỗ tôi thế?”
Chín giờ sáng nay Lý Tông Dũng vừa xuống máy bay về đến đơn vị đã được Quý Chính
Hổ báo tin.
Ông há hốc mồm.
Nhiếp Nhiên bị bắt?!
“Đang yên đang lành sao lại bị bắt?” Ông khó hiểu hỏi.
Quý Chính Hổ giải thích đơn giản: “Bọn họ nói là lúc cô ấy thi hành nhiệm vụ đã vi phạm kỷ luật nghiêm trọng, sĩ quan huấn luyện An nghe ngóng tin tức ở bên ngoài mấy ngày nay rồi, đến bây giờ vẫn chưa về.”
Vi phạm kỷ luật?
Những nhiệm vụ Nhiếp Nhiên làm chỉ có một mình ông biết, ông không nói thì thôi, là ai dám nói cô vi phạm kỷ luật?
Đúng là nói xằng nói bậy!
“Vậy các cậu không ngăn cản à? Chẳng lẽ các cậu không nói với bọn họ đơn vị dự bị có quy định, không có sự đồng ý của Tiểu đoàn trưởng, bất cứ ai cũng không thể tùy ý ra vào?”
“Chúng tôi nói rồi, nhưng đối phương cưỡng chế đưa cô ấy đi, thậm chí còn nói là cấp trên của bọn họ phê chuẩn, cho dù là
ngài cũng không có quyền hỏi.”
“Tôi không có quyền hỏi? Ha ha! Đám người kia đúng là càng ngày càng không có quy củ!” Lý Tông Dũng giận dữ, trước khi xuống tầng, ông nói với Quý Chính Hổ:
“Bảo An Viễn Đạo lập tức trở về, bây giờ tôi sẽ đích thân đến đó!”
Sau đó ông vội vàng đi xe đến đây, ngay cả thời gian uống một ngụm trà cũng không có.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m