Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1862
TỰ CHUỐC LẤY KHỔ
Người kia vội vàng tiến lên tháo còng tay cho cô.
Ngoại trừ đau đến cứng ngắc ra thì hình như đầu óc Nhiếp Nhiên vẫn tỉnh táo.
Lúc này anh ta mới phát hiện cái còng tay đã khảm vào trong da thịt cô, mùa đông còn lạnh nên máu đông nhanh, đã dính chặt hai chỗ vào với nhau.
“Hơi đau đấy, cô chịu đựng một chút nhé.”
Anh ta cau mày, thấp giọng nói với cô.
Anh ta nhìn thôi cũng cảm thấy đau, chứ đừng nói là người trong cuộc.
Ai ngờ lúc anh ta đang cẩn thận gỡ ra,
Nhiếp Nhiên lại bình thản hỏi: “Đây là ý của đội trưởng Hứa à?”
“Đúng vậy, anh ấy bảo tôi thả cô ra.”
Người kia chậm rãi cởi còng tay, nhưng
Nhiếp Nhiên thấy anh ta làm quá chậm nên giật mạnh cái còng ra khỏi tay.
“Shhh…”
Anh ta hít sâu một hơi.
Cô không thấy đau à?
Nhưng anh ta còn chưa kịp hỏi thì đã thấy
Nhiếp Nhiên nhìn ra cửa: “Đội trưởng Hứa đồng ý với yêu cầu của tôi rồi à?”
Binh lính cũng quay sang nhìn theo cô.
Hóa ra đội trưởng Hứa đã tới đây từ lúc nào rồi.
Hắn cầm văn bản thẩm vấn trong tay, không hề nhìn cô mà đi đến trước bàn thẩm vấn ngồi xuống, ném quyển sổ lên
trên bàn, phát ra một tiếng vang lớn.
“Nói nhiều làm gì! Thành thật khai báo cho tôi, rốt cuộc tổng giám đốc Hoắc Hoành của Hoắc Thị và cô quen biết thế nào, có phải cô vào quân đội có mưu đồ gì không?!”
“Tôi nhớ tôi đã từng nói, nếu như đội trưởng Hứa không cho tôi gặp người, vậy thì giữa chúng ta không có gì để nói cả.”
Nhiếp Nhiên nhẹ nhàng xoay cổ tay, vẫn đứng tại chỗ.
Không phải cô không muốn ngồi, mà là bởi vì cơ thể bị treo lên một thời gian dài nên phải đứng để đợi cơ thể thích nghi rồi mới ngồi xuống được.
Đội trưởng Hứa thấy cô vẫn cứng miệng thì nổi giận đùng đùng: “Phản rồi, tôi thấy cô vẫn muốn tiếp tục bị còng đúng không?”
Vốn dĩ chủ động tháo còng cho cô đã khiến hắn rất mất mặt, vậy mà bây giờ cô đánh chết cũng không chịu khai làm hắn càng thêm điên tiết.
Hắn cho rằng Nhiếp Nhiên được đằng chân lân đằng đầu.
“Tôi cảnh cáo cô, tôi tháo còng là vì muốn cho cô một cơ hội, cô đừng có mà không biết tốt xấu! Tôi hỏi lại có một lần nữa, rốt cuộc cô có nói không?”
“Tôi nói mà.” Nhiếp Nhiên vừa nói xong, đội trưởng Hứa đang định thở phào, ai ngờ một giây tiếp theo lại nghe thấy cô nói:
“Nhưng điều kiện tiên quyết là tôi muốn gặp một người.”
Sự kiên nhẫn của đội trưởng Hứa đã sắp đến cực hạn, hắn nổi giận đập bàn: “Nhiếp
Nhiên, tốt nhất là cô hãy suy nghĩ cho kỹ!”
“Tôi đã nghĩ rất kỹ rồi, anh không đồng ý với yêu cầu của tôi thì giữa chúng ta không có gì để nói cả.”
Sắc mặt đội trưởng Hứa trong nháy mắt biến từ xanh mét thành đen sì: “Được, nếu cô đã muốn thế thì đừng có trách tôi!” Nói xong hắn lại đi tới công cô lên.
Vậy là cơ hội muốn ngồi xuống của Nhiếp
Nhiên cứ thế mất đi.
“Đội trưởng Hứa!” Binh lính kia nóng nảy nhắc hắn.
Nhiếp Nhiện đúng là không biết uyển chuyển gì cả. Cô không chỉ không phản kháng mà còn nghe theo.
Sau khi bị treo lên lần nữa, vết thương trên cổ tay lại tiếp tục chảy máu.
Nhiếp Nhiên giống như không biết đau, cô cười khẽ, đáy mắt lóe lên vẻ lạnh lùng:
“Đội trưởng Hứa, anh giấu cấp trên của anh làm những chuyện này, cẩn thận đến lúc đó vị trí này sẽ biến thành anh đấy.”
Đội trưởng Hứa chột dạ, thẹn quá hóa giận nói: “Tôi cảnh cáo cô, đừng có nói linh tinh nữa! Cô bị thế này hoàn toàn là do cô
không hợp tác! Là cô tự chuốc lấy khổ!”
Ý cười trên khóe miệng Nhiếp Nhiên càng thêm sâu: “Vậy sao?”