Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1861
XEM CÔ CỨNG MIỆNG ĐẾN ĐÂU
Đêm hôm đó, Nhiếp Nhiên vẫn bị đội trưởng Hứa còng tại chỗ. Đến nửa đêm, hắn lại mở cửa ra, hỏi một câu:
“Cô vẫn muốn tiếp tục à?”
Nhiếp Nhiên mỉm cười hỏi ngược lại: “Lời này nên là tôi hỏi anh mới đúng chứ.”
Mặc dù cơ thể đau nhức khó chịu, nhưng ngoài mặt cô vẫn bình thản như thường.
“Tại sao lại hỏi tôi? Chẳng lẽ không phải cô mới là người bị thẩm vấn sao?” Đội trưởng
Hứa cau mày.
Nhiếp Nhiên kiễng mũi chân lên, điều chỉnh vị trí, nói: “Tất nhiên phải hỏi anh.
Tôi đã nói rồi, anh cho tôi gặp một người thì tôi sẽ hợp tác.”
Đội trưởng Hứa sầm mặt lại, lạnh giọng nói: “Cô đừng hòng đưa ra điều kiện với tôi, bây giờ hoặc là cô nói thật, hoặc là cứ tiếp tục bị còng đi.”
Nhiếp Nhiên lạnh lùng ném ra một câu:
“Nếu không bàn được, vậy thì bỏ đi.”
Sau đó cô lại nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Vậy cô đừng hối hận.” Đội trưởng Hứa đóng cửa vào, định rời đi.
Binh lính kia ngăn hắn lại, nói: “Đội trưởng, đã một ngày rồi, nếu cô ấy cứ tiếp tục không ăn không uống thì sẽ xảy ra chuyện mất.”
Đội trưởng Hứa vốn đã muốn dằn vặt cô nên đẩy hết những trách nhiệm này lên người Nhiếp Nhiên: “Đâu thể trách tôi được, cậu cũng thấy là cô ta không hợp tác rồi đấy!”
Binh lính kia không cho là vậy: “Dù cô ấy không hợp tác thì anh cũng không được treo người ta lên. Nhỡ cấp trên biết anh tra
tấn nghi phạm thì sẽ gặp phiền phức lớn đấy.”
“Gì mà phiền phức, tôi chỉ treo cô ta có hai ngày thôi mà! Tôi không tin cô ta chống đỡ được lâu!” Hình như đội trưởng Hứa định hành hạ Nhiếp Nhiên đến chết, hắn nói xong liền hùng hổ bước đi.
“Nhưng chuyện này thật sự…”
Bốn chữ “không hợp quy định” còn chưa ra khỏi miệng, đội trưởng Hứa đã bực mình khoát tay: “Chuyện này cứ quyết định thế đi! Nếu tôi không mài giũa được cái tính ngang ngược của cô ta, tôi sẽ không mang họ Hứa nữa!”
Cho đến ngày thứ tư, hắn liền bắt đầu nghi ngờ rốt cuộc mình có phải họ Hứa không.
Bởi vì… Nhiếp Nhiên đã cứng đầu cứng cổ suốt bốn ngày trời rồi. Cô không ăn một miếng cơm, cũng không uống một giọt nước. Cô cứ nhắm mắt đứng im không
nhúc nhích, giống như… giống như chết rồi. 1
Trừ những lúc đội trưởng Hứa chạy tới hỏi là cô trả lời ra, thời gian khác cô đều im lặng.
Không xin tha thứ, cũng không kêu gào, cứ đứng im không nói một lời.
Có điều, cô có thể nhịn, nhưng những người bên ngoài thì không thể nhịn nữa.
Nhất là binh lính đi theo đội trưởng Hứa, anh ta thấy Nhiếp Nhiên như thế thì sợ hãi không thôi.
Bị còng lâu nên da bị rách ra, hở cả thịt, máu chảy theo cánh tay xuống nhuộm đẫm trên tay áo mỏng manh.
“Bây giờ đã đủ rồi chứ? Nếu anh cứ còng tiếp thì tay của cô ấy sẽ bị phế mất. Dù giờ cô ấy có khai thì lúc lên tòa che đậy vết thương thế nào được?” Chiều ngày thứ tư, binh lính kia đi tìm đội trưởng Hứa, tức giận nói.
Đội trưởng Hứa cũng bực bội: “Ai bảo cô ta sống chết không chịu nói! Đúng là hòn đá trong hố xí, vừa thổi vừa cứng!”
Hắn vốn chỉ muốn giày vò cô mà thôi, ai ngờ nữ binh này cứng đầu cứng cổ làm hắn cũng chẳng xuống nước được.
“Đội trưởng Hứa, tốt nhất là anh thả cô ấy ra đi, nếu không xảy ra chuyện gì, chúng ta sẽ không gánh vác nổi đâu.” Binh lính kia lạnh mặt nhắc nhở đội trưởng Hứa.
Đội trưởng Hứa cau mày, hắn cũng biết cứ còng cô như vậy sẽ xảy ra chuyện, chỉ là…
Chỉ là thả cô ra thì mặt mũi hắn biết để ở đâu?
Há chẳng phải là để cho cô ta cười nhạo hắn à!
Binh lính kia thấy đội trưởng Hứa do dự, lại nói: “Đội trưởng Hứa, anh không hỏi được một câu nào cả, nếu cô ấy mà có chuyện gì, đến lúc đó anh là đội trưởng sẽ phải hoàn toàn chịu trách nhiệm.”
Đội trưởng Hứa đột nhiên nghĩ đến câu được một mất mười Nhiếp Nhiên nói lúc đó.
Sống lưng hắn lạnh toát.
Cuối cùng hắn nói: “Đi tháo còng tay cho cô ta trước đi.”
Binh lính kia ngẩn ra, sau đó vui mừng cầm chìa khóa bước nhanh đến phòng thẩm vấn.
Bởi vì chạy quá nhanh nên anh ta cũng không nghe thấy đội trưởng Hứa hung dữ bồi thêm một câu: “Cô cứng miệng đúng không?! Xem lát nữa tôi tìm cách trị cô thế nào!”