Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1860
TRỪNG PHẠT NGHIÊM KHẮC
“Với chuyện này, dù ai tới cũng vô dụng, ai tới cũng không cứu được cô, cho nên tôi khuyên cô nên sớm nói thật đi, đỡ phải chịu khổ nhiều.”
Nhưng Nhiếp Nhiên vẫn kiên trì: “Không, tôi nhất định phải gặp người này, nếu như người này không đến, vậy thì xin lỗi, giữa chúng ta không có gì để nói cả.”
“Nếu thế cô vẫn sẽ bị còng ở đây, cô muốn làm thế sao?” Đội trưởng Hứa cau mày, lạnh giọng nhắc nhở.
Nhiếp Nhiên cụp mắt xuống, không phản ứng với hắn nữa.
Đội trưởng Hứa thấy cô khăng khăng làm theo ý mình, lửa giận trong lòng lại tăng lên, lạnh lùng ném ra một câu: “Được! Nếu cô muốn cứng đầu cứng cổ tới cùng thì cũng đừng trách tôi! Đây hoàn toàn là do cô tự chuốc lấy.”
Sau đó hắn rời đi.
Binh lính kia vội vàng khuyên nhủ cô:
“Chuyện này của cô rất khó giải quyết, không được ra ngoài cũng không được gặp bất cứ ai, cô cứ cứng đầu thì người chịu khổ chỉ có cô thôi, tôi khuyên cô nên nói thật để bớt chịu khổ đi.”
Nhiếp Nhiên nhìn ra được anh ta thật sự lo lắng cho mình thì cười nói: “Anh nói với đội trưởng Hứa, anh ta tra tấn tôi thế này, tương lai nhất định sẽ hối hận, đến lúc đó đừng có khóc.”
Anh ta sốt ruột: “Cái… cái cô này, sao tôi nói mà cô không nghe lọt tại câu nào thế hả! Chẳng lẽ cô muốn đánh cược đôi tay của mình thật à?”
Nhiếp Nhiên cười khẽ: “Không cược một ván, làm sao biết ai thắng ai thua?”
“Cô!”
Anh ta bó tay, nhìn cô một cái rồi rời đi.
Trong cả ngày hôm đó, cô không được ăn một hạt cơm, không được uống một ngụm nước nào.
Khi bầu trời ngoài cửa sổ đen thẫm, binh lính kia nhân lúc đi kiểm tra, thừa dịp camera tắt liền lén lấy cho cô một cái bánh bao.
“Mau ăn đi, nếu không cô sẽ không chịu được đâu.”
Nhiếp Nhiên chỉ điều chỉnh tư thế, nói một câu: “Tôi không đói.”
Anh ta nhíu mày lại: “Cả ngày nay cô chưa ăn gì mà còn không đói à? Tôi nói cho cô biết, cho dù cô tuyệt thực cũng vô ích, cứ đến đây là đã gần như cắt đứt liên lạc với bên ngoài rồi, nhất là loại chuyện này, họ
sẽ không cho cô gặp người ngoài đâu.”
Anh ta tốt bụng khuyên giải hết lần này đến lần khác khiến Nhiếp Nhiên chuyển tầm mắt nhìn binh lính có tướng mạo không bắt mắt này. Anh ta trẻ hơn đội trưởng Hứa một chút, trông rất thật thà, không hề tỏ vẻ chột dạ, nhìn ra được đây là một người đàng hoàng.
Nhiếp Nhiên lên tiếng hỏi: “Không phải anh nên đứng về phía đội trưởng Hứa à, tại sao phải đối xử với một tù nhân tốt như vậy? Phải biết tôi ăn no rồi sẽ có sức tiếp tục kéo dài thời gian, thế thì vụ án này của các anh sẽ trì trệ không thể kết án.”
Người kia cúi đầu nhìn cái bánh bao trong tay mình, lại đưa tới bên miệng cô, trả lời:
“Sĩ quan huấn luyện An từng dạy tôi, cô là học sinh của thầy ấy, tôi cũng nên chăm sóc cho cô mới phải.”
Nhiếp Nhiên nhướng mày, hóa ra đây là học sinh của An Viễn Đạo.
Nhưng…
“Tôi là tù nhân, anh giúp tôi mà không sợ gặp chuyện à?” Nhiếp Nhiên nhướng mày hỏi.
Cô là một nghi phạm, vậy mà anh ta lại giúp đỡ cô chỉ vì cô là học sinh của An Viễn
Đạo, thế thì đúng là tín nhiệm An Viễn Đạo quá mức rồi đó.
Có vẻ binh lính kia không hiểu lời Nhiếp
Nhiên, chỉ mỉm cười: “Không sao, lúc này đội trưởng Hứa đang ăn cơm, vẫn chưa về, tôi cố ý về trước. Cô mau ăn cái bánh bao này đi.”
Nhiếp Nhiên chỉ nói một câu: “Không cần đâu, bây giờ tôi không đói.” Sau đó cô nhắm mắt lại.
Anh ta sốt ruột: “Đã hai ngày cô chưa ăn gì rồi, sao có thể không đói được, ít nhiều gì cô cũng phải ăn một miếng chứ?”
“Cô yên tâm, tôi sẽ không nói ra đâu, cô cứ ăn đi.”
“Đồng chí Nhiếp Nhiên…”
Dù anh ta nói thế nào thì Nhiếp Nhiên vẫn không hề đáp lại. Cuối cùng anh ta chỉ đành thu lại cái bánh bao, rời khỏi phòng thẩm vấn.
Nhiếp Nhiên nghe thấy tiếng đóng cửa mới mở mắt ra.
Không phải cô không đói, chỉ là cảm thấy người này không đáng tin. Từ ánh mắt và động tác của anh ta, cô cảm nhận được anh ta không có ác ý, nhưng bây giờ đang trong hoàn cảnh thế này, cô đã không có ai có thể tin tưởng được, cũng không thể tùy tiện tin tưởng người khác.
Cô chỉ có thể đợi, đợi thời cơ thích hợp nhất.