Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1859
XIN GẶP MỘT NGƯỜI
Chân vừa chạm đất là cánh tay cô như muốn đứt ra, cổ tay càng bị còng tay siết vào sâu hơn. Da tay của cô bị rách do ma sát với công trong thời gian dài.
Gió rét gào thét ngoài cửa sổ, mà bên trong phòng thì tĩnh mịch giống như bị thế giới vứt bỏ.
Hai tiếng sau, cánh cửa lại được mở ra một lần nữa.
Đội trưởng Hứa không đi vào mà đứng ở cửa, nhìn dáng vẻ chật vật của Nhiếp
Nhiên, hắn hả giận hỏi: “Thế nào, rốt cuộc cô có nói thật không?”
Nhiếp Nhiên ngẩng đầu lên: “Đội trưởng
Hứa lạ thật đấy, anh không nói gì thì muốn tôi thành thật thế nào?”
Lửa giận của đội trưởng Hứa bốc cao: “Ảnh cô đã thấy rồi mà còn giả ngu hả?”
Nhiếp Nhiên bật cười: “Một bức ảnh thì nói lên điều gì? Chỉ là ngồi cùng một chiếc xe mà thôi, cũng đâu có to tát lắm.”
“Nói lên điều gì à? Nó nói lên rằng cô có vấn đề!” Hắn bước đến trước mặt Nhiếp
Nhiên, lấy một bức ảnh ra khỏi túi: “Chúng tôi lục soát trong phòng của cô, thấy có một cái túi quần áo giống hệt trong ảnh, như thế đã đủ để chứng minh tính chân thực của bức ảnh này rồi! Chỉ ngồi chung một chiếc xe? Chỉ ngồi chung mà người ta lại tặng quần áo đắt tiền thế cho cô à?”
Hóa ra phòng cô đã bị lục soát rồi. Nhanh thật đấy.
Rốt cuộc bọn họ nắm giữ bao nhiêu chứng cứ trong tay?
Trong đầu Nhiếp Nhiên đột nhiên lóe lên một suy nghĩ, cô tỉnh bơ hỏi: “Còn gì nữa không?”
“Còn gì nữa không à? Chỉ riêng điểm này mà chưa đủ cho cô nhận tội hả? Được, được lắm! Lần này tôi sẽ để cô tâm phục khẩu phục!” Đội trưởng Hứa cắn câu, rút cái túi trong tay binh lính phía sau, lấy đồ bên trong ra để ở trước mặt cô: “Đây là scandal của cô với chủ Hoắc Thị! Cô tự xem đi!”
Nhiếp Nhiên ngẩng đầu lên nhìn, nhận ra đó là tờ báo cô thiết kế. Cái tiêu đề của scandal kia còn là do cô nghĩ nữa!
Ha ha, Diệp Trận cao tay thật, ngay cả chuyện này mà cũng tìm ra được.
Lúc đó cô vừa hoàn thành nhiệm vụ liên quan đến Lưu Chấn, sau đó lại nhận luôn nhiệm vụ thứ hai nên cũng chẳng thay đổi vẻ ngoài gì cả. Nếu muốn tìm thì cũng không phải là không thể.
Nhưng sao Diệp Trận biết tướng mạo của cô lúc đang thi hành nhiệm vụ liên quan tới Lưu Chấn?
Lệ Xuyên Lâm sẽ không bán đứng cô,
Phương Lượng cũng vậy.
Vậy thì chỉ còn lại một người…
Chỉ có chức vụ của ông ta là lật lại được tất cả mọi chuyện năm đó, hơn nữa nhiệm vụ đầu tiên chính là do ông ta lệnh Phượng
Lượng giao cho cô.
Chậc chậc!
Cô không đi tìm ông ta gây phiền phức thì thôi, thế mà ông ta lại chủ động tìm tới.
Nhiếp Nhiên chìm sâu trong suy nghĩ, mãi chưa hoàn hồn lại.
Đội trưởng Hứa thấy cô thất thần, còn tưởng là cô bị vạch trần nên không biết phản ứng như thế nào, nói ngay: “Cô đừng có nói với tôi là cô không biết anh ta, hoặc là chỉ đi nhờ xe.”
Nhiếp Nhiên im lặng không nói gì.
Binh lính kia tưởng cô đang hoảng hốt, liền vội vàng bổ sung: “Đồng chí Nhiếp Nhiên, thông qua tài liệu của người nặc danh cùng với manh mối khi điều tra có được, chúng tôi thấy cô và tổng giám đốc hiện tại của
Hoắc Thị là Hoắc Hoành có qua lại vô cùng gần gũi, đồng thời trong khi làm nhiệm vụ cô không nghe mệnh lệnh của đơn vị, thậm chí còn có một dạo mất liên lạc, mãi mà không về đơn vị. Không chỉ như vậy, sau khi nhiệm vụ hoàn thành, cô còn âm thầm tiến vào Hoắc Thị trở thành thư ký của tổng giám đốc, đồng thời còn có scandal ngủ một đêm với nhau ở khách sạn.”
Đội trưởng Hứa thấy mãi cô không nói gì nên tưởng cô sợ rồi, hắn đắc ý nói: “Thế nào, những chuyện này chắc không phải là chúng tôi bịa đặt ra mà không có căn cứ chứ? Nói đi, cô và chủ của tập đoàn Hoắc
Thị có quan hệ như thế nào! Cô vào quân đội rốt cuộc có mục đích gì?”
Nhưng đáp lại hắn chỉ là sự im lặng.
Cô khẽ cau mày, trông như lo lắng, bất an, hoặc sợ hãi.
“Chúng tôi đã nắm giữ toàn bộ thông tin về cô, tôi khuyên cô hãy thành thật khai báo đi.” Đội trưởng Hứa nhắc nhở.
Một giây… hai giây… ba giây… mười giây…
Sau một lúc im lặng, Nhiếp Nhiên chậm rãi ngẩng đầu lên, hỏi: “Tôi có thể xin gặp một người được không?”