Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1858
NGANG NGƯỢC? PHẢN RỒI!
Nếu như thẩm vấn đúng là chuyện bình thường như cơm bữa thì tại sao binh lính kia phải khuyên đội trưởng Hứa hết lần này đến lần khác chứ
Rõ ràng ở đây không được phép tra tấn.
Mà đội trưởng Hứa biết rõ nhưng vẫn khăng khăng làm theo ý mình, chắc chắn hắn có vấn đề.
Nhiếp Nhiên không thể không bội phục
Diệp Trân, tay bà ta vươn dài thật, ngay cả người ở đây mà bà ta cũng có cách để giải quyết. 1
Nếu Diệp Trân không làm mấy chuyện này thì với tư cách là người đứng xem, cô cảm thấy bà ta đúng là thích hợp với vị trí bà
Nhiếp hơn mẹ Nhiếp Nhiên. Dù sao mẹ ruột của Nhiếp Nhiên cũng là một người không giỏi xã giao, bà ấy nghiêng về gia đình hơn.
Chẳng trách Nhiếp Thành Thắng lại lấy bà ta.
Trong tình hình bây giờ mà cô còn tâm trạng tán thưởng Diệp Trân, Nhiếp Nhiên thấy mình dở hơi thật.
Vẻ mặt đội trưởng Hứa trở nên dữ tợn:
“Chết đến nơi rồi còn không hối cải, tôi thấy cô chắc là thích treo thế này cả ngày nay rồi! Vậy thì cô cứ ở đây đi!”
Nói xong hắn rời khỏi phòng thẩm vấn.
Binh lính kia vội tiến lên chặn đội trưởng
Hứa lại, nghiêm túc nói: “Đội trưởng Hứa, thế có phải quá đáng lắm không?”
Nhưng lúc này đội trưởng Hứa đang thấy chột dạ và tức giận, đâu có còn nghe lọt, hắn đẩy anh ta ra: “Cậu tránh ra cho tôi!”
Binh lính kia nhìn cô, mấp máy môi mấy cái, nhưng cuối cùng vẫn đi ra ngoài.
Nhiếp Nhiên nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Tạm thời cô vẫn chưa nghĩ ra cách giải quyết, chỉ có thể tạm kéo dài thời gian, cho mình nghỉ ngơi thêm một chút.
Ánh nắng ngoài cửa sổ rực rỡ, từng tia sáng xuyên qua song sắt chiếu vào phòng, bụi trong không khí bay lượn trong chùm ánh sáng. Cảnh vật xung quanh yên tĩnh đến nỗi cô như có thể nghe thấy tiếng máu của mình chảy trong chân tay đang bị kéo căng ra.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Sau khoảng hai tiếng, binh lính nhìn qua cửa sổ thấy Nhiếp Nhiên vẫn nhắm mắt không nhúc nhích, liền đi tới phòng bên nói với đội trưởng nhà mình: “Đội trưởng
Hứa, những chuyện anh làm không hợp quy củ! Bên trên không cho phép chúng ta tra tấn, sao anh có thể tự ý quyết định như vậy được!”
Lúc ấy bên trên chỉ bảo bọn họ mời người về điều tra mà thôi, chưa bao giờ nói là được phép dùng cách thức thế này.
Đây không phải là cách ép nhận tội sao?!
Anh ta là một trong những người thẩm vấn lần này, song không đồng ý với cách làm khác thường của đội trưởng Hứa.
Đội trưởng Hứa đang uống trà liền cau mày lại, bực mình nói: “Cậu không thấy thái độ của cô ta đối với tôi à? Người của quân đội mà lại ngang ngược như thế, đúng là phản rồi!”
Hắn chưa bao giờ thấy nữ binh nào ngang ngược thế này. Thế mà dám nói với hắn rằng cứ bắn chết cô đi!
Ha ha, đúng là y như bà Nhiếp nói, thật cứng đầu.
Nhưng vừa nghĩ tới những lời cuối cùng cô nói với mình, vẻ mặt hắn lại trở nên chần chừ và do dự.
Được một mất mười?
Thật sao?
Hắn nghĩ đến đôi mắt sắc bén mang theo ý cười khiến hắn giật mình của cô.
“Được rồi được rồi, chuyện này tôi tự có tính toán, cậu đi làm việc đi.”
Binh lính kia thấy hắn thờ ơ, thế là cau mày lại, hùng hồn nói: “Dù thế thì anh cũng không được làm vậy, chúng ta không phải là tổ chức phi pháp mà dùng trò nghiệm hình tra tấn.”
Đội trưởng Hứa nổi nóng, đứng phắt lên quát: “Tôi đã đánh cô ta chưa? Tôi chỉ đang mài giũa tính tình của cô ta mà thôi! Cô ta biết sợ thì cô ta mới ngoan ngoãn khai thật!”
Hắn mắng xong, lại sầm mặt ngồi xuống.
Cô ta mạnh miệng, mồm mép lanh lợi lắm chứ gì?
Được! Chúng ta cứ chờ xem ai sẽ thắng ai!
Hắn không tin mình lại sợ một người bị còng ở trên song sắt.
Binh lính kia chỉ đành rời khỏi phòng. Anh ta luôn để mắt tới tình hình của Nhiếp
Nhiên, thấy cô không nhúc nhích, trông như đang nghỉ ngơi chứ không phải là bị phạt. Anh ta cảm thán trong lòng, không hổ là binh lính của đơn vị dự bị. Nhưng đồng thời cũng lo lắng cô không chịu được.
Thời gian chậm rãi trôi qua hai tiếng nữa.
Ánh mặt trời buổi chiều càng trở nên rực rỡ, không di chuyển trong thời gian khiến Nhiếp Nhiên thấy lưng mình nóng rực vì bị nắng chiếu vào.
Cô khẽ nhúc nhích, đổi góc độ. Phần từ eo trở xuống của cô đã tê dại cả rồi.