Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1857
PHƯƠNG PHÁP KHÁC THƯỜNG
Nhiếp Nhiên hờ hững hỏi: “Khai báo?
Tôi phải khai báo cái gì?”
Đội trưởng Hứa thấy cô không sợ mình mà lại muốn vòng vo như chiều hôm qua, lửa giận vừa mới khó khăn nén xuống lại lập tức bốc lên.
“Cô chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đúng không?!” Hắn cười lạnh, sau đó nói với binh lính: “Đi, tắt những thiết bị kia cho tôi!”
Người kia kinh ngạc: “Đội trưởng Hứa, như vậy không tốt lắm đâu.”
Hắn hừ lạnh một tiếng: “Không tốt cái gì, đến bây giờ nữ binh này vẫn không chịu nói thật, lại còn cố ý khiêu khích tôi, tôi
nhất định phải cho cô ta chịu khổ một chút mới được!”
“Nhưng mà…”
Người kia cau mày, còn chưa nói xong đã bị đội trưởng Hứa mất kiên nhẫn quát:
“Đừng nhưng nhị gì nữa, bây giờ tôi là đội trưởng hay cậu là đội trưởng? Mau làm theo lời tôi đi!”
Binh lính kia run lên, vội vàng gật đầu:
“Rõ.”
Trước khi ra ngoài, anh ta nhìn Nhiếp
Nhiên một cái, thầm lắc đầu.
Tắt camera đi thì đội trưởng Hứa chắc chắn sẽ cho cô ăn hành.
Không biết nữ binh này có thể chịu đựng được hay không.
Haiz…
Anh ta tắt toàn bộ camera đi.
Căn phòng trống trải lạnh lẽo, đội trưởng
Hứa nhìn Nhiếp Nhiên mang vẻ mặt u ám quái dị: “Cô đừng đắc ý, lát nữa tôi sẽ cho cô biết cái gì gọi là rượu mừng không uống muốn uống rượu phạt!”
Vẻ mặt Nhiếp Nhiên vẫn bình tĩnh như thường.
Đội trưởng Hứa thấy người kia quay lại liền còng tay trong ngăn kéo ra, đi tới trước mặt cô.
Người kia ngăn cản: “Đội trưởng Hứa, anh quyết định thật rồi à? Có cần suy nghĩ thêm không?”
Hắn hỏi một lần cuối cùng: “Tôi cho cô một cơ hội nữa, cô tự suy nghĩ cho kỹ.”
“Tôi thật sự không biết mình phải suy nghĩ cái gì.”
“Cậu cũng nghe thấy rồi đấy, chuyện này không thể trách tôi được.” Đội trưởng Hứa cười lạnh: “Vậy thì cô đừng hối hận.”
Vừa dứt lời, hắn đã kéo cô đến góc tường, móc một đầu cái công vào song cửa sổ, một đầu vào tay cô.
Cô nhìn tư thế này, khẽ mỉm cười.
Cảm giác này từng xuất hiện ở kiếp trước, kiếp này cô chưa bao giờ bị đối xử như vậy.
Cái cách treo trên song sắt này trông thì chẳng có vấn đề gì, nhưng trên thực tế, hắn chọn độ cao rất khéo léo, dựa vào chiều cao của Nhiếp Nhiên bây giờ, khi bị treo lên thì nhất định phải kiễng chân, trong một thời gian dài sẽ tiêu hao hết thể lực.
Đây là một sự hành hạ rất lớn với người bị còng.
“Anh chuẩn bị tra tấn tôi đấy à?” Cô ngước mắt lên, cười hỏi.
Đội trưởng Hứa hừ lạnh: “Cô đừng hòng bẫy tôi, tra tấn là chú trọng lời khai, xem thường chứng cứ, còn chúng tôi đã có chứng cứ xác thực! Do cô tự mình gây chuyện, hết lần này đến lần khác khiêu
chiến tính nhẫn nại của tôi nên mới bị trừng phạt! Cách này chỉ tính là một phương pháp khác thường, chứ không tính là tra tấn.”
Hắn vốn có ý muốn hành hạ cô, sau đó thấy cô quá ngang ngược nên mới muốn mài giũa tính tình cô, định dạy dỗ cô một trận, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đầy ý cười của cô, trong lòng hắn cứ cảm thấy không thoải mái.
Đôi mắt kia như có thể nhìn thấu lòng người. Nhìn thì ôn hòa, nhưng thực ra vô cùng sắc bén.
Nhiếp Nhiến cong đôi môi đỏ lên: “Hóa ra đây là một phương pháp khác thường.”
Mắt cô sáng rực nhìn đội trưởng Hứa:
“Nhưng, tôi có một lời muốn nói với đội trưởng Hứa.”
Đội trưởng Hứa cau mày lại: “Chuyện gì?”
Cô chậm rãi nói: “Nhất định đừng bị chút lợi ích kia làm mê muội đầu óc, cẩn thận đến cuối lại được một mất mười.”
Đội trưởng Hứa biến sắc: “Cô… nói linh tinh cái gì thế?”
“Tôi có nói linh tinh hay không, anh rõ hơn tôi.”
Thật ra Nhiếp Nhiên không thấy hắn có vấn đề gì. Bởi vì kiếp trước lúc bị thẩm vấn căn cứ, cô bị đánh và ăn đẹp như cơm bữa, vì thế khi đội trưởng Hứa nói muốn để cho cô chịu khổ thì cô cũng chẳng để ý.
Nhưng sau đó binh lính bên cạnh khuyên can hết lần này đến lần khác, cùng với cách anh ta cau mày nhìn mình trước khi đi, Nhiếp Nhiên mới cảm thấy không đúng.