Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1850
ĐƯA NGƯỜI ĐI, TÌNH THẾ BẮT BUỘC
Đêm hôm đó không có ai nửa đêm tới bắt người như Cửu Miêu nói, mà trôi qua vô cùng yên bình.
Trong tiếng còi quen thuộc buổi sáng,
Nhiếp Nhiên dậy, đánh răng rửa mặt, thu dọn phòng xong rồi nhanh chóng xuống tầng
Ra khỏi tòa ký túc xá, cô đã thấy ngay hai ông thần giữ cửa kia đứng không nhúc nhích ở đó.
Đến khi bọn họ thấy Nhiếp Nhiên thì vẻ mặt lập liền trở nên nghiêm nghị, sau đó đi theo sau cô không rời một bước.
Nhiếp Nhiên bó tay, chỉ có thể huấn luyện dưới tình cảnh bị họ theo dõi.
Huấn luyện buổi sáng kết thúc, An Viễn
Đạo cho bọn họ đi ăn cơm, lúc ra đến cổng, anh ta nói với Nhiếp Nhiên: “Không sao, qua mấy ngày này là tốt thôi.”
“Vâng, tôi không sao.” Nhiếp Nhiên gật đầu, lại nói với An Viễn Đạo nói mấy câu.
Nhưng mới nói được một nửa, cô đã thấy có bốn năm chiếc xe chạy tới, trận thế lớn đến mức khiến ai cũng phải nhìn.
Mấy chiếc xe kia dừng lại ở cổng, sau đó có mười mấy người nhảy xuống xe.
Người dẫn đầu vẫn là binh lính ngày hôm qua, anh ta ưỡn ngực đứng ở trước mặt An
Viễn Đạo và Nhiếp Nhiên, sau đó nói với
An Viễn Đạo: “Sĩ quan huấn luyện An, hôm nay tôi nhất định phải đưa Nhiếp Nhiên đi.”
“Hôm qua các anh cũng nói nhất định phải đưa Nhiếp Nhiên đi, nhưng không phải
cuối cùng vẫn không đưa đi à?” An Viễn
Đạo xì mũi coi thường.
Vẻ mặt binh lính kia vẫn lạnh lùng: “Ngày hôm qua nể tình chúng ta là đồng nghiệp, cho nên mới không cưỡng chế đưa người đi. Nhưng hôm nay, chúng tôi đã có phê chuẩn của cấp trên, bây giờ nhất định phải đưa người đi.”
Nói rồi anh ta lấy một tờ giấy ra khỏi túi, giơ lên trước mặt An Viễn Đạo. Trên đó viết phê chuẩn đưa Nhiếp Nhiên đi cùng với một con dấu màu đỏ.
Tất cả thủ tục vô cùng hoàn thiện.
Có thể nói, hôm nay bọn họ có chuẩn bị mà đến.
Ánh mắt An Viễn Đạo lộ ra vẻ nặng nề, nhưng sau đó anh ta lại khôi phục vẻ mặt như vừa rồi, nói: “Đây là lệnh phê chuẩn của cấp trên của anh chứ không phải của tiểu đoàn trưởng chúng tôi, ở đơn vị dự bị, chúng tôi chỉ nhận mệnh lệnh của tiểu
đoàn trưởng, còn những cấp trên khác thì xin lỗi, chúng tôi không thể chấp nhận.”
Nhưng lần này binh lính kia đã không dễ bị lừa gạt như hôm qua nữa: “Anh không chấp nhận cũng không được, lần này vẫn đề của Nhiếp Nhiên vô cùng nghiêm trọng, chúng tôi nhất định phải đưa cô ấy đi, cho dù tiểu đoàn trưởng của các anh cũng không có quyền hỏi chuyện này.”
An Viễn Đạo không cam lòng. Vốn tưởng là chỉ cần chờ tiểu đoàn trưởng về thì chuyện này có thể xoay chuyển. Nhưng ai ngờ mới có một đêm ngắn ngủi, đám người kia đã chuẩn bị xong tất cả rồi.
Tối hôm qua anh ta còn nói với Nhiếp
Nhiên rằng mình sẽ bảo vệ cô, kết quả mới qua một đêm đã phải nuốt lời.
Anh ta chắn trước mặt Nhiếp Nhiên theo bản năng, tức giận hỏi: “Anh nói vấn đề của cô ấy vô cùng nghiêm trọng, vậy tôi muốn hỏi xem nghiêm trọng thế nào? Nằm vùng vốn là công việc có độ nguy hiểm cao,
nếu không ở đó thì không thể đưa ra bất cứ phán xét nào! Các anh dựa vào đâu mà nói cô ấy vi phạm kỷ luật?”
Nghiêm Hoài Vũ cũng tức giận phụ họa:
“Đúng thế, dựa vào đâu mà nói Nhiếp
Nhiên của chúng tôi vi phạm kỷ luật? Chỉ dựa vào một lời tố cáo nặc danh à? Thật buồn cười! Người kia có bản lĩnh thì ra mặt đối chất đi, tại sao lại giở trò sau lưng?”
“Đúng thế, dựa vào đâu chứ?” Hà Giai Ngọc cũng lập tức hô lên.
Binh lính kia trả lời cứng nhắc: “Nếu như sĩ quan huấn luyện An có bất cứ nghi vấn nào với chuyện này thì có thể đích thân gọi điện thoại cho cấp trên của chúng tôi. Bây giờ chúng tôi nhất định phải đưa cô ấy đi.
Nếu như anh còn ngăn cản thì chúng tôi cũng chỉ có thể giải quyết theo quy định thôi!”
Vẻ mặt An Viễn Đạo sầm lại: “Giải quyết theo quy định? Không biết anh định giải quyết thế nào?”
“Gây trở ngại cho người thi hành công vụ, đưa đi cùng.”
An Viễn Đạo bỗng thay đổi sắc mặt: “Anh muốn đưa tôi đi?”
“Đây là mệnh lệnh của cấp trên, mong SĨ quan huấn luyện An đừng làm khó chúng tôi nữa, nếu như không phải là chuyện vô cùng quan trọng, chúng tôi cũng không muốn đưa người đi.” Người kia thấy An
Viễn Đạo thay đổi thái độ thì cũng dịu lại.
Nhiếp Nhiên đi từ sau lưng An Viễn Đạo ra:
“Thôi đi, thầy không cần phải kéo cả mình vào.”
“Nhưng mà…”
An Viễn Đạo cau mày định nói, lại bị Nhiếp
Nhiên giành nói trước: “Tôi bị bắt không sao, nhưng thấy không thể bị bắt được, nếu thầy bị bắt thì ai tìm tiểu đoàn trưởng cứu tôi?”
Câu này khiến anh ta nuốt những lời còn lại xuống.
Thấy An Viễn Đạo không ngăn cản nữa,
Nhiếp Nhiên nói: “Đi thôi, tôi đi cùng mấy người.”
Đám người kia thở phào nhẹ nhõm trong lòng. Thật ra họ cũng không muốn đối đầu với đơn vị dự bị, nếu gây chuyện thì họ chưa chắc đã là đối thủ.
Lúc họ cho là đã kết thúc rồi thì sau lưng bỗng truyền đến tiếng An Viễn Đạo: “Đợi đã!”