Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1851
CHIA BINH HAI ĐƯỜNG CỨU NGƯỜI
Nhiếp Nhiên dừng bước lại.
An Viễn Đạo đi đến cạnh cô, kéo cô sang một bên nhỏ giọng dặn dò: “Cô nhớ phải suy tính rõ ràng trước khi nói chuyện, chuyện này liên quan đến tương lai của cô, đừng có hành động theo cảm tính, hiểu chưa?”
Nhiếp Nhiên nhướng mày lên, An Viễn Đạo đang bảo cô giấu Giểm?
Làm thế không phù hợp với cái chức sĩ quan huấn luyện của anh ta lắm nhỉ?
An Viễn Đạo sốt ruột hỏi: “Cô có nghe thấy tôi nói gì không hả?”
Nhiếp Nhiên khẽ cười, gật đầu trả lời: “Yên tâm đi, tôi biết mình nên làm gì.”
An Viễn Đạo tưởng là cô đồng ý rồi, vì thế tiếp tục nói: “Còn nữa, tôi sẽ nghĩ cách gọi điện thoại cho Tiểu đoàn trưởng, nên cô đừng có sợ, tất cả vẫn có tôi và Tiểu đoàn trưởng, biết chưa?”
“Là thầy hoảng hơn tôi đấy chứ?” Nhiếp
Nhiên cúi đầu, nhìn cái cổ tay đang bị anh ta nắm chặt.
“Không sao, thầy đừng hoảng.” Nhiếp
Nhiên giãy ra khỏi tay anh ta, vỗ nhẹ lên mu bàn tay anh ta để an ủi.
An Viễn Đạo lập tức khôi phục lại vẻ uy nghiệm mà sĩ quan huấn luyện nên có, lạnh giọng cảnh cáo binh lính dẫn đầu:
“Tôi có thể để các anh đưa Nhiếp Nhiên đi, nhưng nếu cô ấy bị thương, cho dù là thiếu một sợi tóc thì tôi cũng sẽ không bỏ qua cho các anh!”
Người kia cam đoan: “Sĩ quan huấn luyện
An, anh yên tâm, chỉ cần đồng chí Nhiếp
Nhiên hợp tác, chúng tôi sẽ không làm khó cô ấy.”
Nhiếp Nhiên nhìn người kia một cái, người này nói chuyện rất khéo léo.
Câu này nghe qua thì trông như không có gì. Nhưng Nhiếp Nhiên là người thông minh, cô vừa nghe đã phát hiện ra vấn đề.
Chỉ cần cô hợp tác thì sẽ không làm khó cô.
Ha ha, nghĩa là nếu cô không hợp tác thì bọn họ sẽ không bỏ qua cho cô.
Nhiếp Nhiên mang vẻ mặt sâu xa nhìn người kia một cái.
Binh lính kia hơi giật mình, theo bản năng quay đầu đi. Không biết tại sao khi nhìn thấy ánh mắt nữ binh này, anh ta lại thấy hơi chột dạ.
Nhiếp Nhiên không nhìn anh ta nữa mà quay lại nói với An Viễn Đạo: “Yên tâm đi,
tôi sẽ không chịu thiệt đâu. Thầy không nhớ tôi là ai à, đến thầy còn chẳng làm gì được tôi, bọn họ dám làm gì chứ?”
Cô cố ý bày ra vẻ thoải mái, nhưng An Viễn
Đạo không thể thả lỏng được, vẻ mặt anh ta vẫn nghiêm túc như cũ: “Cô cố gắng chịu đựng, tôi nhất định sẽ nhanh chóng tìm tiểu đoàn trưởng cứu cô ra, tin tôi đi!”
Nhiếp Nhiên gật đầu đáp, trông rất ngoan:
“Không sao, thầy cứ từ từ mà làm, như vậy tôi cũng có thể nghỉ ngơi thêm mấy ngày.”
An Viễn Đạo liền lườm cô một cái: “Có mà nằm mơ! Sắp sát hạch rồi, cô muốn lười biếng à, không có cửa đâu!”
Nhiếp Nhiên nhỏ giọng oán trách: “Thầy đúng là ma quỷ.”
Nói xong, Nhiếp Nhiên thấy Quý Chính Hổ nhìn mình bằng ánh mắt trầm lặng và nhẫn nhịn, cô cười nói: “May mà thầy đã sớm vứt tôi đi, nếu không hôm nay người đau đầu sẽ không phải là An Viễn Đạo mà là thầy rồi.”
Quý Chính Hổ đi tới: “Tôi là sĩ quan huấn luyện của đơn vị dự bị, chỉ cần cô ở đơn vị dự bị một ngày thì vẫn là lính của tôi. Cô yên tâm, tôi sẽ cùng sĩ quan huấn luyện An nghĩ cách đưa cô ra.”
“Được, tôi đợi mọi người.”
Nhiếp Nhiên trả lời xong thì đi theo đám người kia.
Hà Giai Ngọc và Nghiệm Hoài Vũ gọi cô lại:
“Nhiếp Nhiên!”
“Tôi không sao, mọi người huấn luyện đi.”
Nhiếp Nhiên nói với bọn họ xong liền lên xe dưới sự thúc giục của đối phương.
Mấy chiếc xe kia lập tức lái ra khỏi cổng đơn vị.
An Viễn Đạo vội vàng nói với Quý Chính
Hổ: “Bây giờ anh lập tức đi gọi điện thoại cho tiểu đoàn trưởng đi, phải gọi đến khi nào được mới thôi!”
Quý Chính Hổ giữ lấy anh ta, hỏi: “Vậy anh định đi đâu, làm gì?”
“Bây giờ tôi qua bên đó nghe ngóng tình hình trước, xem xem rốt cuộc nguyên nhân bọn họ đưa người đi là gì, như vậy chúng ta cũng tiện chuẩn bị đối sách.” An
Viễn Đạo nói xong liền bước nhanh đến bãi đỗ xe, nhưng đi được một nửa anh ta lại quay lại nói với sĩ quan huấn luyện lớp 2 vẫn chưa hoàn hồn lại khỏi chuyện này:
“Trần Quân, mấy người của tôi nhờ anh huấn luyện giúp nhé.”
Sau đó, không chờ Trần Quân có thái độ và phản ứng gì, anh ta đã vội vàng chạy đi.