Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1849
TỰ TÌM ĐƯỜNG CHẾT, KHÔNG TRÁCH NGƯỜI KHÁC ĐƯỢC
Lời châm chọc của cô ta khiến tất cả mọi người nổi giận.
Hà Giai Ngọc xắn tay áo lên định đánh người: “Có! Cô có tin tôi đánh cô không hả?”
Trương Nhất Ngải không hề sợ mà còn cười châm chọc: “Đánh tôi? Cô đánh tôi còn không bằng đi khuyên nhủ chị Nhiên của cô đi, bảo cô ta sau khi vào tù thì khai hết những chuyện xấu mình từng làm ra, để được khoan hồng.”
Trong chuyện lần này, chắc chắn Trương Nhất Ngải là người vui vẻ, cũng là người mong Nhiếp Nhiên ngã xuống địa ngục nhất.
Cô ta ghét Nhiếp Nhiên!
Cực kỳ ghét!
Bởi vì ở trước mặt Nhiếp Nhiên, Trương
Nhất Ngải cảm thấy mình giống như một thằng hề, cho dù cô ta giở thủ đoạn gì thì Nhiếp Nhiên vẫn có thể dễ dàng hóa giải.
Cô ta không phục!
Cuối cùng ông trời cũng mở mắt!
Đã lâu lắm Trương Nhất Ngài không cảm nhận được hai chữ vui vẻ như thế này rồi.
Cô ta dùng sức chọc vào chỗ đau của Nhiếp Nhiên, muốn thấy cô giậm chân tức giận, nhưng đáng tiếc Nhiếp Nhiên vẫn thản nhiên như cũ, thậm chí còn ngăn Hà Giai Ngọc lại, cười đi tới bên cạnh cô ta:
“Trương Nhất Ngải, nếu như tôi phải đi tù
thật, vậy tôi cũng sẽ đưa cả cô vào đó, đến lúc đó cả hai chúng ta cùng bầu bạn ở bên trong.”
Trương Nhất Ngải lộ ra vẻ khinh thường, cười lạnh nói: “Cô đưa tôi vào? Cô có tư cách và năng lực gì đưa tôi vào tù? Đúng là chuyện cười!”
“Chuyện cô xúi giục Trần Nghiên Tịch bỏ thuốc cho tôi, tôi vẫn chưa hề nói với ai, đến lúc bị bắt, tôi sẽ khai báo hết.” Nhiếp
Nhiên dịch lại gần cô ta, cố ý thấp giọng nói.
Sắc mặt Trương Nhất Ngải lập tức thay đổi, trở nên sợ hãi: “Cô… cô nói linh tinh cái gì thế, tôi đâu có làm chuyện đó!”
“Không có sao?” Nhiếp Nhiên cười: “À, đúng rồi! Tôi quên nói với cô là Trần
Nghiên Tịch đã hồi phục, có thể làm nhân chứng được rồi.”
Cô vừa dứt lời, Trương Nhất Ngải vì quá khiếp sợ mà buông tay ra, đĩa cơm rơi xuống đất kêu lên một tiếng vang dội.
Nhiếp Nhiên lui về phía sau, tránh được nước canh bắn ra.
“Không, không thể nào… Cô lừa tôi, cô đang lừa tôi!” Sắc mặt Trương Nhất Ngải trắng bệch.
Trước đây cô ta tưởng Trần Nghiên Tịch bị điện nên chuyện này đến đó là hết. Không ngờ Nhiếp Nhiên lại nói Trần Nghiên Tịch đã khỏi.
Sao có thể thể được?
Nhiếp Nhiên nhún vai nói: “Có phải tôi lừa cô hay không thì cô cứ chờ bọn họ tới mời cô đi là cô sẽ biết thôi.”
Trương Nhất Ngải ngồi phịch xuống đất.
Các binh lính nghe thấy tiếng rơi liền nhao nhao nhìn về phía cửa, mặc dù bọn họ không nghe thấy Nhiếp Nhiên và Trương
Nhất Ngải đang nói gì, nhưng thấy Trương
Nhất Ngải bị dọa nhũn chân ngã xuống đất, cũng biết chắc chắn là Trương Nhất
Ngải lại đi khiêu khích Nhiếp Nhiên rồi để
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
bị dọa cho hết hồn rồi. Họ đã thấy quen nên cũng mặc kệ, cúi đầu ăn tiếp.
Nhiếp Nhiên ăn xong định đi huấn luyện tiếp, nhưng vừa đi ra khỏi cửa phòng ăn, cô đã thấy hai ông thần giữ cửa nhìn chằm chằm mình thì biết là họ không đi ăn cơm với An Viễn Đạo.
Nhiếp Nhiên tự động coi hai người họ là không khí, đi thẳng đến sân huấn luyện.
Đến khi huấn luyện xong, cô mới trở lại ký túc xá.
Hai vị thần giữ cửa kia là nam nên không thể lên ký túc xá của nữ, chỉ đành đứng ở dưới tầng đợi.
Nhiếp Nhiên vừa đẩy cửa ra đã thấy Cửu
Miêu chuẩn bị đi nghỉ. Trông cô ta rất bình tĩnh, có vẻ không bị ảnh hưởng bởi chuyện của Nhiếp Nhiên.
Nhiếp Nhiên cho là cô ta không để ý đến mình, ai ngờ trước khi ngủ cô ta lại chủ
động hỏi: “Chuyện này cô định làm thế nào?”
“Đến bây giờ tôi cũng không biết tôi vi phạm kỷ luật nghiêm trọng chỗ nào, có thể làm gì được chứ, đi bước nào tính bước ấy thôi.” Nhiếp Nhiên nằm xuống giường.
“Bọn họ sẽ không tới bắt cô vào nửa đêm chứ? Nếu như nửa đêm bắt cô thì cô đi nhẹ một chút, đừng quấy rầy tôi ngủ đấy.” Cửu
Miêu nói xong câu này liền đi ngủ.
“…” Nhiếp Nhiên hoàn toàn cạn lời.