Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1848
NGƯỜI NÀO ĐÓ HOÀN TOÀN XONG ĐỜI RỒI
Nhiếp Nhiên là người cuối cùng đi vào phòng ăn, vừa mới bước vào đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Hơn nữa bầu không khí còn tĩnh mịch đến kỳ lạ. Ngay cả tiếng bát đũa cũng dừng lại.
Nhiếp Nhiên không cần đoán cũng biết một giây trước khi mình vào, mọi người đều đang thảo luận về mình.
Cô lặng lẽ thở dài trong lòng, rõ ràng cô làm việc luôn rất khiêm tốn, tại sao đến cuối cùng lại luôn trở thành tâm điểm chú ý của mọi người thế này?
Nhiếp Nhiên rất đau đầu vì hiện tượng kỳ lạ này.
Lấy đồ ăn xong, cô vừa mới chuẩn bị tìm một góc để ngồi xuống, ai ngờ lại bị Hà Giai
Ngọc nhanh tay lẹ mắt bắt lấy, kéo đến bàn của bọn họ.
Lần này bọn họ ngồi ăn rất đông đủ.
Từ sau khi Nghiêm Hoài Vũ và Lý Kiêu đến huấn luyện ở chỗ An Viễn Đạo thì bọn họ không ăn cơm cùng một bàn nữa.
Đội huấn luyện của An Viễn Đạo là nhằm vào Quân khu 9, thời gian và cường độ huấn luyện đều khác những tiểu đội khác.
Hôm nay là lần thứ hai thấy đám người bọn họ tập trung ăn cơm đầy đủ như vậy.
Lần đầu tiên là vì cô và Lý Kiêu xích mích.
Cô vừa ngồi xuống ghế ở giữa thì đã cảm nhận được binh lính ở mấy bàn bên trợn to mắt nhìn chằm chằm mình không chớp lấy một cái.
Cô không thích bị người khác nhìn lúc ăn cơm, thế là lạnh lùng quét mắt một vòng, những người kia vội vàng rụt cổ lại, ai cũng ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm.
Tuy Nhiếp Nhiên có vẻ khá hòa thuận, nhưng bọn họ không quên lúc Nhiếp Nhiên tức giận đánh người không lưu tình thế nào. Bây giờ nghĩ lại gương mặt của Trần
Duyệt năm đó mà vẫn thấy hơi đáng sợ.
Thấy đám người kia không nhìn về phía mình nữa, Nhiếp Nhiên mới hài lòng cúi đầu ăn cơm.
Nhóm Hà Giai Ngọc thấy tâm trạng Nhiếp
Nhiên không tốt nên chỉ đành cố nhịn xuống, ăn cho xong bữa cơm này.
Nhưng mà họ chẳng có khẩu vị gì, thế là chỉ ăn vài miếng rồi ngồi chờ Nhiếp Nhiên.
Còn Nhiếp Nhiên lại ăn rất ngon miệng, cô xử lý sạch sẽ chỗ đồ ăn trong đĩa.
Ăn no nê rồi, cô để đũa xuống, mang đĩa cơm và bát canh đi ra cửa phòng ăn.
Đám người kia lập tức đứng dậy đi theo cô.
Cất bát đĩa xong, cuối cùng Hà Giai Ngọc không chịu được nữa, lên tiếng hỏi: “Chị
Nhiên, chị không sao chứ?”
Cổ Lâm từ trước đến giờ luôn dịu dàng thế mà cũng nói tục một câu… Đối với cô ấy mà nói thì đây đã được coi là một câu nói tục rồi: “Nhiếp Nhiên, cậu đừng để ý tới bọn họ, có lẽ là tên… tên thần kinh nào rảnh rỗi quá nên mới đùa thế thôi!”
Nghiêm Hoài Vũ đứng ở bên cạnh Kiều
Duy cũng nói: “Tiểu Nhiên Tử, lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho ba tôi, xem chuyện này nên làm thế nào, cô yên tâm, tôi sẽ không để cố xảy ra chuyện gì đâu.”
Nhiếp Nhiên cười khẽ, xua tay nói: “Không cần đâu, ba anh chẳng lẽ còn thích hợp hơn ba tôi à?”
Nghiệm Hoài Vũ im lặng.
Nhiếp Nhiên từng nghe Kiều Duy nói ba
Nghiêm Hoài Vũ làm gì, dù chức vụ có cao
nhưng lại không thuộc quân đội, còn chẳng thích hợp bằng Nhiếp Thành Thắng.
Song cô cũng rõ Nhiếp Thành Thắng sẽ không nhúng tay vào chuyện này.
Nếu như ông ta biết chuyện này, có khi ông ta là người đầu tiên phải sạch quan hệ ấy chứ.
Mà Nhiếp Nhiên cũng không cần Nhiếp
Thành Thắng giúp, chuyện này vốn là lỗi của cô, cô sẽ tự gánh vác.
Hà Giai Ngọc vội vàng an ủi: “Chị Nhiên, chị đừng lo lắng, chắc chắn không sao đâu, cái người kia chỉ dám nặc danh tố cáo, rõ ràng là không có tài cán gì, nếu không sao không dùng tên thật tố cáo đi!”
Bỗng sau lưng truyền tới một giọng nói:
“Hà Giai Ngọc, nói cô ngốc là vẫn còn xem nhẹ cô quá cơ! Sở dĩ nặc danh tố cáo là do người ta sợ Nhiếp Nhiên trả thù, chứ chẳng liên quan gì đến những chứng cứ kia cả! Có lẽ người kia biết người nào đó đánh người ghê gớm lắm nên mới đành giấu tên.”
Hà Giai Ngọc quay phắt đầu lại, thấy người nói là… Trương Nhất Ngải âm hồn không tan. D
Đúng là ở đâu cũng có mặt cô ta!
“Trương Nhất Ngải, cô đừng có nói linh tinh! Chị Nhiên từ trước đến giờ không vô cớ đánh người! Người chị ấy đánh đều là đáng đánh!” Giai Ngọc lớn tiếng bác bỏ.
“Ha ha! Tôi nói linh tinh chỗ nào, tôi chỉ đang nói thật thôi. Không liên lạc với tiểu đoàn trưởng đã đến bắt người, chứng tỏ đã có chứng cứ cả rồi.” Trương Nhất Ngải không còn vẻ ủ ê như khoảng thời gian trước nữa, cô ta cười vô cùng đắc ý, vẻ mặt tràn đầy sự sung sướng ngông cuồng: “Lần này cho dù tiểu đoàn trưởng trở về cũng vô dụng, người nào đó xong đời rồi!”