Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1847
CHỈ sợ CHUYỆN NÀY KHÔNG ĐƠN GIẢN NHƯ VẬY
An Viễn Đạo thấy cô nói lảng sang chuyện khác, biết ngay cô biết gì đó.
Thấy An Viễn Đạo hiểu lầm, Nhiếp Nhiên cũng bó tay: “Tôi thật sự không biết, nếu như tôi mà biết thì đã xông tới đánh người rồi, sao lại vẫn đứng ở đây nói chuyện với thầy được chứ?”
“Vậy sao cô cứ khuyên tôi để cô đi cùng bọn họ thế?” An Viễn Đạo cứ nghĩ tới vẻ mặt bình thản khuyên ngược lại mình của cô vừa rồi là trong lòng lại tức giận.
Rõ ràng người ta tới để bắt cô, thế nhưng người trong cuộc không những chẳng lo, lại còn nói với anh ta một đống đạo lý, để
anh ta cho cô đi cùng đám binh lính kia.
Đây không phải là bị thần kinh à?
Nhiếp Nhiên hít sâu một hơi, cụp mắt xuống khuyên giải: “Nhưng thầy giữ tôi lại cũng vô ích, bây giờ thầy lấy Tiểu đoàn trưởng Lý ra ép nên bọn họ nhất thời không làm gì được thầy, nhưng một khi bọn họ thông báo lên cho cấp trên, đồng thời được cấp trên cho phép, bọn họ sẽ vẫn tiếp tục qua đây bắt tôi, đến lúc đó thầy không giữ được tôi, thậm chí bọn họ sẽ còn buộc tội thầy gây trở ngại công vụ.”
Cô biết anh ta muốn bảo vệ mình, cho nên cô mới sẵn lòng lãng phí lời nói để khuyên anh ta thế này.
“Thế nghĩa là cô cứ muốn chạy lên để bị người ta bắt đi đúng không?” An Viễn Đạo thấy cô bình tĩnh ung dung thì giận điên lên.
Cái người mồm mép lanh lợi đối phó với mình trước kia đâu rồi?!
“Cô thế này có tính là mềm nắn rắn buông không?” Anh ta trừng có một cái.
Nhiếp Nhiên để trán: “Không phải tôi chạy lên để bị bắt, cũng không phải là mềm nắn rắn buông, mà là chuyện này là thật, tôi phản kháng làm gì? Hơn nữa thầy bảo vệ được tôi một lúc chứ không bảo vệ được cả đời, đến cuối cùng thậm chí còn bị tôi liên lụy, cần gì phải như thế chứ?”
An Viễn Đạo quát: “Liên lụy cái cục shit ấy, tôi là sĩ quan huấn luyện của cô, bảo vệ cô là việc nên làm! Cho dù kết quả như thế nào, tôi cũng phải dùng hết trách nhiệm và năng lực của mình để giúp cô.”
Nhiếp Nhiên ngẩn ra, nhưng ngay sau đó cô lại nói đùa: “Thầy làm thế là không đúng rồi, biết rõ tôi làm sai mà thầy còn bao che cho tôi, sau này thầy bị bọn họ cắn ngược thì sẽ thiệt thòi thôi.”
An Viễn Đạo hừ một tiếng: “Cắn thế nào?
Đơn vị dự bị vốn có quy định binh lính đi ra ngoài phải được tiểu đoàn trưởng đồng
ý, tôi nói vậy không có bất cứ vấn đề gì. Dĩ nhiên, nếu như bọn họ khăng khăng cho rằng tôi làm hết bổn phận cũng là một loại tội, vậy thì tôi cũng chỉ có thể nhận thôi.”
Nhiếp Nhiên bật cười: “Thầy trở mặt nhanh thật đấy, nếu nói về càn quấy thì có lẽ cả đơn vị không có ai là đối thủ của thầy cả.”
“Cái gì mà càn quấy! Tôi chỉ đang làm tròn bổn phận của mình! Cô có biết nói chuyện không hả, mau đi ăn cơm đi, bây giờ nhìn cô là thấy ghét rồi, người khác đều an phận, nhưng cứ đến cô là lại có chuyện!”
An Viễn Đạo oán giận.
Lần này Nhiếp Nhiên không phản bác:
“Đúng vậy, có lẽ bát tự của tôi không hợp với quân đội.”
An Viễn Đạo tưởng lời mình đã động đến nỗi thương tâm của cô, thế là phất tay:
“Được rồi được rồi, nói vớ vẩn, mau đi ăn cơm đi, ăn xong rồi đi huấn luyện.”
Nhiếp Nhiên hỏi: “Thế thầy thì sao? Thầy không ăn à?”
An Viễn Đạo chỉ hai người vẫn đứng ở bên ngoài sân huấn luyện: “Dù sao cũng phải mời hai ông thần canh cửa kia đi ăn cơm chứ, cũng là chiến hữu cả mà, lập trường bất đồng nhưng cơm vẫn phải cho người ta ăn.”
“Vậy được, tôi đi ăn cơm trước đây.” Nhiếp
Nhiên cười.
“Đi đi, cô không cần suy nghĩ chuyện này nữa, cứ ăn cơm, huấn luyện đi, nghe thấy chưa!”
Nhiếp Nhiên gật đầu rồi đi tới phòng ăn.
An Viễn Đạo thu lại biểu cảm trên mặt, thay vào đó là vẻ mặt nặng nề.
Anh ta là sĩ quan huấn luyện, tất nhiên biết chuyện mình làm sẽ dẫn đến vấn đề gì, nhưng trừ việc giữ Nhiếp Nhiên lại thì anh ta chẳng còn cách nào, phải đợi tiểu đoàn trưởng về mới được.
Bởi vì anh ta còn rõ ý nghĩa của việc những người này xuất hiện hơn Nhiếp Nhiên.
Chỉ sợ chuyện này không thể giải quyết dễ dàng được.