Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1846
CÓ PHẢI LÀ LÝ KIÊU KHÔNG?
Sau khi đám người kia rời đi, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng chỉ có Nhiếp Nhiên là vẫn cau mày lại.
Rõ ràng bọn họ không bỏ qua, chỉ sợ qua được đêm nay, ngày mai sẽ lại kéo đến đông hơn thôi.
“Dừng hết lại làm gì thế hả, còn không mau huấn luyện đi!” An Viễn Đạo quát.
Đến khi trời tối, cả đám mới mới kéo thân thể mệt mỏi đến phòng ăn dưới tiếng hô ngừng của sĩ quan huấn luyện.
Nhiếp Nhiên cố ý đi chậm lại, tới bên cạnh
An Viễn Đạo, hỏi: “Thầy thật sự không cho tôi đi cùng bọn họ à?”
An Viễn Đạo nhìn thấy hai người kia vẫn đứng thẳng tắp ở đó.
Anh ta lập tức nổi giận, hai người này đúng là cố chấp, đã đứng ở đó nhìn chằm chằm cả buổi chiều rồi mà vẫn chưa chịu đi!
Anh ta bực sang cả Nhiếp Nhiên: “Phí lời làm gì, ăn cơm đi! Dù sao tôi cũng sẽ không để cô đi theo bọn họ đâu.”
“Cái tôi sợ chính là thầy không chịu để tôi đi.” Nhiếp Nhiên nói.
An Viễn Đạo quay sang nhìn cô: “Cô nói cái gì?”
Nhiếp Nhiên thở dài: “Thầy hiểu rõ mà, nếu không có chứng cứ họ sẽ không tới bắt người, thầy cứ cố giữ tôi lại sẽ liên lụy thêm cả thầy đấy.”
An Viễn Đạo hừ một tiếng: “Tôi hiểu rõ tính cách binh lính của tôi hơn.”
“Ồ? Vậy tôi là người thế nào? Một người đoàn kết thân thiện hay là nghiêm túc có chí tiến thủ?” Nhiếp Nhiên cười khẽ: “Phải nói tôi là một người cực kỳ xấu tính, không chỉ giết chiến hữu, còn bỏ thuốc cho sĩ quan huấn luyện, dù sao chuyện khác người gì tôi cũng đã từng làm, nếu có vị phạm kỷ luật cũng là chuyện rất bình thường.”
“Cô một lòng muốn đi cùng bọn họ đúng không?!” An Viễn Đạo bực bội.
“Chuyện gì nên đến sẽ phải đến, thực ra tôi thấy thầy biết rõ họ đến là vì chuyện Cổ
Lâm, hơn nữa còn có cả chứng cứ.”
An Viễn Đạo cau chặt mày lại, mím môi thành một đường thẳng, một lúc sau mới ngẩng đầu lên, hỏi: “Có phải cô biết người nặc danh đó là ai rồi không?”
Cô có thái độ hợp tác thế này, có lẽ là biết người tố cáo đó là ai
Nhưng Nhiếp Nhiên lại lắc đầu, trả lời rất thẳng thắn: “Tôi không biết.”
Cô thật sự không biết, trừ đám người Hà
Giai Ngọc, Nghiêm Hoài Vũ ra thì chẳng có ai biết chuyện của Cổ Lâm cả.
Mà những người đó tuyệt đối không thể nào đi tố cáo cô.
Nhưng An Viễn Đạo lại không tin: “Cô thông minh thế, tôi không tin cô không có một chút cảm giác nào.”
Trừ khi… là cô không muốn nói?
Nhưng là ai mà Nhiếp Nhiên lại không muốn nói?
An Viễn Đạo nhìn chằm chằm Nhiếp
Nhiên, cho đến khi…
“Chẳng lẽ là Lý Kiêu à?” Anh ta đột nhiên hỏi khiến Nhiếp Nhiên ngẩn ra, còn không chờ cô phủ nhận, đã nghe thấy An Viễn
Đạo nói tiếp: “Gần đây cô không xung đột với ai ngoại trừ cô ấy, hơn nữa cô ấy cũng
biết rõ ràng chuyện của Cổ Lâm, không phải sao?”
Nhiếp Nhiên không thể không nói An Viễn
Đạo phân tích… rất có lý.
Một khi dính phải tai tiếng này, sẽ không thể tham gia sát hạch, thế thì phần thắng của Lý Kiêu sẽ cao hơn.
Ít nhất ở trong mắt người ngoài, đúng là Lý
Kiều có động cơ hợp lý.
Nhưng trên thực tế, trong lòng Nhiếp
Nhiên biết rõ Lý Kiêu không thể nào nặc danh tố cáo mình, hơn nữa mâu thuẫn giữa bọn họ cũng là giả.
Nhưng An Viễn Đạo không biết những chuyện này, cô cũng không thể giải thích quá cặn kẽ với anh ta, chỉ có thể qua loa nói: “Bây giờ chuyện quan trọng không phải tìm xem người kia là ai, mà là chuyện này đã xảy ra rồi, sớm muộn cũng phải đối
mặt, cho dù tiểu đoàn trưởng trở về, ngài ấy cũng không ngăn được.”
“Tức là cô biết thật, đúng không?”