Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1845
MẶC KỆ HỌ
An Viễn Đạo tốt bụng đề nghị: “Hay là thế này đi, tôi đưa ra cho các anh một cách, Nhiếp Nhiên tạm thời ở lại đơn vị để tôi canh chừng, đợi Tiểu đoàn trưởng trở về, có sự đồng ý của ngài ấy, các anh hãy đến đưa người đi. Các anh thấy thế nào?”
Người kia quả quyết từ chối: “Không được!
Hôm nay chúng tôi phải đưa Nhiếp Nhiên đi!”
Nhiếp Nhiên thấy mặt An Viễn Đạo sầm xuống, tưởng anh ta định gây chuyện trực diện với đám người kia. Nhưng ai ngờ anh ta lại nhún vai: “Thế thì xin lỗi, đây là quy định của đơn vị, không có sự đồng ý của tiểu đoàn trưởng, bất cứ ai cũng không được tự tiện ra vào, cho nên hôm nay anh không đưa được người đi đâu, nhưng mà anh có thể ở lại đây canh chừng cô ấy, dù
sao chỉ cần không ra khỏi cổng đơn vị dự bị thì các anh muốn làm sao cũng được.”
Sau khi nói xong, không chờ đám người kia nói gì, anh ta đã quay sang quát đám người đang dừng huấn luyện xem kịch hay:
“Nhìn cái gì hả, còn không huấn luyện đi!”
Tiếng quát của anh ta cực kỳ vang dội, khiến tất cả mọi người run lên, lập tức tản đi hết.
Người dẫn đầu cau mày: “Sĩ quan huấn luyện An, hôm nay chúng tôi nhất định phải…”
Còn chưa nói ra hai chữ “đưa đi”, đã nghe thấy An Viễn Đạo khiển trách Nhiếp Nhiên:
“Nghe thấy không, mau đi huấn luyện đi, nếu như lần sát hạch mùa đông này cô có thành tích không ra gì thì cho dù cô là nữ binh, tôi vẫn sẽ đánh cô!”
Nhiếp Nhiên biết anh ta đang bảo vệ mình, nhưng mà…
“Điếc à! Tôi bảo cô huấn luyện, cô không nghe thấy sao?!” An Viễn Đạo thấy cô không nhúc nhích, lập tức trợn to hai mắt, mắng cô một trận.
Nói thật, nếu như An Viễn Đạo không không làm theo ý mình, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến cả đơn vị. Đến lúc đó lỗi của anh ta sẽ càng lớn hơn.
Không được, vì Cổ Lâm mà An Viễn Đạo đã hy sinh quá nhiều rồi, nếu còn bị ghi lỗi vì mình nữa thì không đáng.
Lúc Nhiếp Nhiên chuẩn bị nói thì Quý
Chính Hổ chắn tầm mắt của cô và đám người kia, nghiêm túc nói: “Nhiếp Nhiên, cô đi huấn luyện đi.”
Nhiếp Nhiên ngẩn ra.
“Nghe lời, đi huấn luyện đi.”
Ánh mắt Quý Chính Hổ rất quả quyết, cuối cùng Nhiếp Nhiên đành phải đi.
Đám người kia lên tiếng ngăn cản: “Sĩ quan huấn luyện An…”
“Còn cậu nữa! Một người muốn thi vào
Quân khu 9 mà lại bị tóm được, có thấy mất mặt không hả?”
An Viễn Đạo giống như không nghe thấy mà nhéo tai Nghiêm Hoài Vũ, rồi vừa đạp vừa hùng hổ đuổi anh ta vào sân huấn luyện.
Lần này Nghiêm Hoài Vũ không hề phản kháng.
“An Viễn Đạo đúng là quá đáng!” Một binh lính trong đám người kia nhìn thấy đơn vị dự bị hoàn toàn không đếm xỉa gì đến bọn họ thì kháng nghị: “Đội trưởng, An Viễn
Đạo rõ ràng đang gây khó khăn cho chúng ta, hay là chúng ta cưỡng chế thi hành đi?”
Anh ta xắn tay áo lên, định đánh nhau với
An Viễn Đạo. Đáng tiếc còn chưa đi xa đã bị đội trưởng ngăn lại: “Thôi, cậu không đánh lại được anh ta đâu, trước kia anh ta từng ở Quân khu 9, mấy người chúng ta
liên hiệp lại cũng không phải là đối thủ của anh ta.”
Bây giờ đơn vị dự bị có thái độ thù địch với bọn họ, một khi xảy ra xung đột, chỉ sợ An
Viễn Đạo sẽ có lý do để ném họ ra ngoài.
Binh lính trẻ tuổi kia khó hiểu nói: “Vậy chúng ta làm sao bây giờ? Chẳng lẽ phải về tay không thật à?”
Đội trưởng nói: “Thế này đi, các cậu để lại hai người ở đây canh chừng Nhiếp Nhiên, tôi trở về báo cáo, thuận tiện bảo bọn họ nghĩ cách liên lạc với Tiểu đoàn trưởng
Lý.”
Đám người kia gật đầu trả lời: “Rõ!”
An Viễn Đạo thấy đám người kia rời đi thì khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Thật ra anh ta cũng lo rằng bọn họ sẽ cưỡng chế dẫn Nhiếp Nhiên đi. Bởi vì một khi cưỡng chế thi hành, bọn họ sẽ không thể giữ Nhiếp Nhiên lại được. Nếu họ nhúng tay vào thì không chỉ Nhiếp Nhiên
gặp phiền phức mà cả đơn vị dự bị cũng sẽ gặp phiền phức, đây cũng là lý do tại sao
An Viễn Đạo đột nhiên giống như đổi tính, không chống đối mạnh mẽ với bọn họ nữa mà dùng thái độ không đếm xỉa đến.